Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tả một người thân của em từ xa về nghỉ Tết mà lâu ngày em mới được gặp

Tả một người thân của em từ xa về nghỉ Tết mà lâu ngày em mới được gặp . 
Giúp mình nhé

2 trả lời
Hỏi chi tiết
229
1
0
Nguyễn Nguyễn
16/02/2021 14:17:13
+5đ tặng

Gia đình – hai tiếng ấy thôi mà nghe thân thương quá. Nhắc đến gia đình, người ta nghĩ đến vòng tay yêu thương của mẹ, bờ vai vững chắc của cha, nụ cười hiền từ, nhân hậu của ông bà,...Còn bạn, bạn nghĩ tới những ai? Riêng bản thân tôi, khi nhớ tới gia đình, người mà tôi nghĩ tới đầu tiên lúc này lại là chị gái của tôi – người mà tôi đã lâu không gặp.

Chị gái của tôi tên Mai Trang. Lúc tôi sinh ra chị đã 18 tuổi, năm nay chị đã 30 tuổi, là một người phụ nữ có gia đình và sự nghiệp. 5 năm trước chị đã kết hôn và 2 năm sau đó thì định cư ở Hàn Quốc, chị là một nữ bác sĩ xinh đẹp và tài giỏi. Tôi vẫn còn nhớ lần gần nhất gặp chị là Tết Nguyên Đán khi mình học lớp 5. Vậy là đã 2 năm, chị tôi chưa về Việt Nam. Trong ấn tượng của tôi, chị tôi dong dỏng cao, nước da trắng, thu hút người nhìn bởi khuôn mặt trái xoan thanh tú và nụ cười hết sức thân thiện, gần gũi. Nhiều lần chị bảo, nhờ có nụ cười ấy mà bệnh nhân ai cũng yêu quý chị. 

Khi tôi còn nhỏ xíu chị đã là một thiếu nữ xinh đẹp và duyên dáng. Bố mẹ bảo, tôi sinh ra là sự kiện tình cờ và bất ngờ, cũng là niềm vui rất lớn của gia đình. Anh trai và chị đều đã lớn, tôi trở thành viên ngọc quý trong tay cả gia đình. Mẹ bảo chị đặc biệt rất yêu thương và chiều chuộng tôi, tháng nào đi học trên thành phố về cũng dành cả mấy ngày nghỉ để bế bồng tôi đi khắp xóm để khoe em gái. Nhiều thanh niên cùng xóm khi ấy không biết, còn giật mình tưởng chị tôi đã có con, chị tôi khi ấy còn đùa bảo đứa bé còn nhỏ xíu là tôi chính là con gái chị đấy. 

Tôi càng lớn càng giống chị, anh trai nhìn tôi ngày càng cao hơn, bảo rằng “Tại sao hai đứa càng ngày càng giống nhau, nhìn em cứ như cái Trang lúc còn bé ý, chẳng đứa nào giống anh là thế nào”. Có lẽ vì vậy mà tôi thường dính lấy chị, lần nào đi học về mà thấy chị ở nhà là tôi vui mừng, nhảy cẫng lên. Tôi có rất nhiều đồ chơi, búp bê từ con  bé đến con lớn, xếp đầy trong tủ kính. Tất cả số búp bê đó đều là quà sinh nhật chị Trang tặng, từ khi tôi 1 tuổi đến tận bây giờ. Có lần mẹ kể, năm đại học thứ 2, lần đầu tiên chị đi làm thêm, số tiền ấy việc đầu tiên chị làm là mua một con búp bê thật xinh đẹp mang về cho tôi. Tôi mới hai tuổi mà thấy búp bê cứ ôm mãi không buông, lúc đi ngủ nhất quyết mẹ phải đặt bên cạnh thì mới nhắm mắt ngủ. Con búp bê làm bằng vải, đến bây giờ tôi vẫn hay lấy ra xem.

Khi tôi bắt đầu hiểu chuyện thì chị đang bận bịu với công việc thực tập của sinh viên y năm cuối và tìm kiếm công việc nên ít khi về nhà, nhưng gần như tuần nào chị cũng phải gọi điện về, hỏi thăm tôi thì mới yên tâm, quà sinh nhật, quà tết Trung thu, chị chưa bao giờ quên. Bạn cùng lớp ai cũng ngưỡng mộ tôi có chị gái xinh đẹp, tài giỏi mà tâm lý. Ngày chị đi lấy chồng, tôi cứ khóc mãi, mếu máo bảo không cho chị đi lấy chồng đâu, bố mẹ phải dỗ mãi, hứa hẹn chị đi lấy chồng còn về thường xuyên thì tôi mới lau nước mắt, nhìn chị mặc váy cô dâu lộng lẫy lên xe hoa.

Chị trở thành một bác sĩ ở bệnh viện lớn, rồi kết hôn 2 năm thì chuyển công tác và theo chồng sang Hàn Quốc định cư. Biết tin ấy, bố mẹ tôi vừa buồn vừa vui, dù sao ở nước ngoài cũng xa xôi. Trước khi đi, chị bế cả con trai mới ba tháng tuổi đến, đưa cho mẹ tôi rồi ôm tôi như hồi còn bé, thủ thỉ “Chị Trang đi ra nước ngoài rồi hàng năm lại về thăm em, mua cho em nhiều búp bê nữa nhé! ở nhà phải nghe lời bố mẹ và anh trai, khi nào nhớ chị thì gọi điện này, đợi lớn thêm nữa rồi chị xin bố mẹ cho em sang đó nghỉ hè nha”. Sau đó, anh chị đi. Năm đầu tiên chị về Việt Nam hai lần, 1 lần Trung thu và 1 lần Tết Nguyên Đán, giữ lời hứa mua cho tôi nhiều đồ lắm. Nhưng hai năm vừa rồi, công việc của chị bận rộn hơn, lại có thêm một bé gái nên không thể về nước, chị bảo Tết năm nay chị nhất định sẽ về.

Thỉnh thoảng, chị vẫn gọi điện cho mẹ, nói chuyện với tôi và gửi quà về đúng ngày sinh nhật. Nghe giọng nói nhẹ nhàng của chị ở đầu dây bên kia, tôi chợt nhớ chị và mong gặp chị hơn bao giờ hết. Chị là người chị gái yêu quý của tôi, người mà nâng niu, chiều chuồng tôi giống như con gái của mình. Tôi rất mong đến ngày được gặp lại và ôm lấy chị.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Snwn
16/02/2021 14:23:25
+4đ tặng
Gia đình là mái ấm hạnh phúc nhất của mỗi con người. Từ nhỏ, bố mẹ em thường xuyên đi công tác xa nhà nên ông là người gần gũi với em nhất. Ông là người mà em kính yêu nhất. Ông đã luôn yêu thương và chăm sóc cho em trong suốt quãng thời ấu thơ.
 
Ông em năm nay đã tròn tám mươi tuổi nhưng ông vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Ông có dáng người gầy gầy. Khuôn mặt sắt lại với nhiều nếp nhăn của những ngày tháng khó khăn, vất vả mà ông đã đi qua trong cuộc đời mình. Khuôn mặt vuông vuông chữ điền, nước da sạm lại với nhiều chấm đồi mồi, đuôi mắt lại đầy những vết chân chim, vậy mà ông em trông vẫn đẹp lão lắm. Mái tóc ông đã bạc phơ theo màu của thời gian. Tuy tóc đã bạc nhưng mái đầu ấy luôn được ông cắt tỉa gọn gàng và chải ngược ra sau để lộ vầng trán cao cao, hằn in những dấu vết của tuổi già. Mỗi khi ông mặc chiếc áo bà ba màu xám, cùng với khuôn mặt hiền từ trông ông như ông bụt nhân đức bước ra từ những trang truyện cổ tích. Đôi mắt ông vẫn sáng trong như vì sao trên bầu trời, nhìn rõ được mọi vật xung quanh. Mỗi khi ông mỉm cười, đôi mắt ông dịu hiền khó tả, hàm răng bị mai một vì tuổi già cũng lộ ra. Hàm răng mất đi mấy chiếc nên cái miệng ông hơi móm mém khi nói, khi cười. Tôi rất thích đôi bàn tay của ông. Đôi bàn tay của ông tuy đã yếu, những đường gân tay nổi hẳn lên nhưng hằng ngày ông vẫn làm những việc nhỏ trong gia đình như chăm sóc cây cối, cho chim ăn.
 
Ông thường mặc trang phục rất giản dị. Ở nhà ông chỉ mặc áo sơ mi, áo phông cùng chiếc quần dài ống rộng, khi đi ra ngoài hay đến những dịp lễ quan trọng, ông lại khoác lên mình khi thì bộ quần áo ka-ki đậm màu, khi thì bộ com-lê trung tuổi khiến cho ông trở nên đầy uy thế. Ông em rất thích đọc sách, ngày ngày, ông đều đeo chiếc kính lão nhỏ, ngồi trước ban công đọc những cuốn sách về mọi lĩnh vực, vậy nên ông có một kho kiến thức sâu rộng. Bố mẹ em thường xuyên đi công tác xa nhà, chính ông là người hàng ngày đưa đón em đi học, dạy em học bài. Ông thường kể cho em nghe những câu chuyện về ngày xưa, về chiến tranh, về cuộc sống con người, những tập tục truyền thống. Giọng nói của ông rất ấm áp và hiền từ, mỗi lần nghe ông kể, em đều bị cuốn hút như chính mình đang là một nhân vật trong mỗi câu chuyện của ông vậy. Nhờ có những câu chuyện của ông mà em khôn lớn nên người. Ông em là một người tuyệt vời nhưng sương gió cuộc đời đã khiến ông dần dần yếu đi. Những cơn ho hàng đêm không ngừng làm dang dở giấc ngủ của ông. Nhìn ông như thế, em cảm thấy lòng mình thật xót xa.
 
Ông là người ông đáng kính nhất của em, em mong ông luôn khỏe mạnh sống thật lâu. Giờ đây, khi em có thể tự chăm sóc cho bản thân, nhưng em vẫn luôn khao khát được ông nâng niu, âu yếm trong lòng. Cả cuộc đời ông đã hi sinh hết mình vì con vì cháu. Thương ông, em hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để đền đáp tình yêu thương vô bờ bến mà ông dành cho em.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư