Trong văn bản Bài học đường đời đầu tiên, nhân vật Dế Mèn đã để lại cho em một ấn tượng sâu sắc. Thật vậy, Dế Mèn được xây dựng bằng bút pháp nhân hóa đặc sắc của tác giả, tuy có vẻ đẹp ngoại hình nhưng tính cách thì lại rất hung hăng, xốc nổi. Về vẻ đẹp ngoại hình của Dế Mèn, ta có thể tác giả sử dụng một loạt những chi tiết, hình ảnh miêu tả vẻ đẹp vạm vỡ, khỏe mạnh của nhân vật. Những hình ảnh đó là: đôi càng mẫm bóng, những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhỏ hoắt, áo dài kín xuống tận chấm đuôi, phành phạch giòn giã, rung rinh nâu bóng mỡ, ngoàm ngoạp, ưa nhìn, hùng dũng. Đây chính là vẻ đẹp ưa nhìn, khỏe mạnh của cậu. Thế nhưng, trái ngược lại với ngoại hình khỏe mạnh ấy là một tính cách hung hăng, xốc nổi và hay coi thường người yếu thế hơn mình. Đối với người hàng xóm là Dế Choắt, Dế Mèn có cách xưng hô: gọi Choắt là "chú mày", xưng "anh"; lời nói: tỏ rõ sự khinh bị Choắt yếu đuối, chê Choắt hôi và hành động thì không cho đào hang sang nhà mình, thái độ hống hách. Chính vì sự việc trêu chọc chị Cốc của Dế Mèn mà dẫn đến cái chết thương tâm của Dế Choắt. Và lời trăn trối của Dế Choắt trước lúc ra đi chính là bài học đường đời đầu tiên của Mèn: không bao giờ hống hách coi thường người khác, sống trên đời không được xốc nổi, bậy bạ, có óc mà không chịu động não suy nghĩ. Nghệ thuật nổi bật nhất trong đoạn trích là nghệ thuật nhân hóa,vốn tưởng chỉ là con vật vô tri vô giác đã được nhân hóa sinh động, có hành động, lời nói, cuộc đời và suy nghĩ y như con người. Tóm lại, nhân vật Dế Mèn là một nhân vật tuy có vẻ đẹp ngoại hình nhưng tính cách thì hung hăng, xốc nổi.