Mái trường-hai tiếng gần gũi và thân thương biết bao.Ai sinh ra mà không được cắp sách tới trường thì quả là bất hạnh.Bởi đó không đơn giản chỉ là nơi chúng ta đến để học,học và chỉ học.
Mái trường là thiên đường,là chốn bình yên,tươi đẹp trong trái tim,là một phần không nhỏ trong tâm hồn mỗi cô,cậu học trò.Tuổi học trò hồn nhiên và thú vị lắm.Những trò nghịch phá dường như không bao giờ cũ đi,chúng luôn được làm mới bởi sự "sáng tạo" của tuổi trẻ-Sự nghịch ngợm mà đáng yêu.Mái trường là thiên đường ư?
Đúng vậy....Chính nó là điểm tựa vững chắc cho mỗi con người hoàn thiện nhân cách,trưởng thành ;là nơi chắp cánh những ước mơ cháy bỏng;nơi lũ học trò có thể nói ra biết bao suy nghĩ trăn trở cùng thầy cô,bạn bè.Kỉ niệm về những ngày thơ ấu đạp xe đi học cứ tràn đầy ăm ắp trong kí ức.Ở đó có tất cả: niềm vui,nỗi buồn,nụ cười và những giọt nước mắt.Mái trường là nơi nuôi dưỡng bao tâm hồn,những ước mơ,nơi có những người bạn,người cha,người mẹ thân thương.Nó ghi dấu cả những lỗi lầm của một thời thơ dại.Ở đó còn có âm thanh rộn rã của bác trống hiền từ,của tiếng ve;màu hoa phượng đỏ rực rỡ cả một khoảng trời làm nức lòng lũ học trò.Mỗi lần bất giác nhận ra hoa phượng nở,bao cảm xúc lẫn lộn lại chực trào dâng trong lòng.Lo lắm vì một mùa thi lại đến,vui vì sắp được tận hưởng một mùa hè thú vị,còn buồn,buồn vì sắp phải xa thầy cô,xa mái trương,bạn bè,xa những kỉ niệm.Tất cả đó chỉ có những ai từng trải qua tuổi thơ cùng mái trường mới có thể hiểu được.Đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhưng cũng trôi qua nhanh lắm!Nhanh đến mức khi tiếng đồng hồ kêu tích tắc....chậm chạp vang lên đếm từng giây từng phút còn lại của năm học ta mới bất giác giật mình và lòng chợt buồn vô hạn.
Rồi cũng đến thời khắc phải tạm biệt nhau,tạm biệt mái trường gắn liền với tuổi thơ....nhưng ,hình ảnh mái trường sẽ luôn đọng lại trên những nét nét vẽ tươi đẹp trong trái tim mỗi người.