Đừng sống như hòn đá”. Tôi thường ví cuộc sống là mặt trời còn những tia nắng vàng chính là những tia nắng chứa đầy tình yêu, tình thương và cả sự cao thượng, mỗi chúng ta sẽ được tưới tắm những tia ấm áp ấy và cùng yêu thương nhau. Bởi lẽ, nói như vậy là để thể hiện một điều rằng mỗi cá thể chúng ta được sống với nhau ở một kiếp người thì cần phải biết yêu thương, bao dung, chở che cho nhau. Và để có được một cuộc sống ấy thì trước hết “đừng sống như hòn đá”, hòn đá ở đây chính là thể hiện cho sự vô cảm của con người, là sự thờ ơ, vị kỷ, sống riêng cho mỗi bản thân mình. Những người sống như vậy sẽ mãi chỉ là một người cô độc, tâm hồn chai sạn và cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa. Được sinh ra và tồn tại đã là một niềm hạnh phúc lớn lao trong cuộc sống nhưng sống sao cho có ý nghĩa thì không phải ai cũng làm được một cách hoàn hảo. Một cuộc sống ý nghĩa đó là lấy tình thương là cốt lõi, lẽ sống ở đời; mỗi người sẽ luôn cảm
thấy hạnh phúc. Tình yêu thương xuất phát từ trái tim sẽ tạo nên điều vui sướng cho những người khác và tạo sự an yên trong tâm hồn của chính mình. Cũng giống như cái cách mà nhà thơ Tố Hữu đã thổi mình vào quan niệm ấy: