Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha khi em mắc lỗi

Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha khi em mắc lỗi 

4 trả lời
Hỏi chi tiết
448
2
3
Nguyễn Nguyễn
10/05/2021 10:49:55
+5đ tặng

Trong cuộc đời, ai cũng đã từng mắc lỗi làm. Và tôi cũng vậy. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ mãi về kỉ niệm khi ấy. Mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn hình dung thật rõ hình ảnh mẹ lúc ấy.

Đó là những ngày cuối năm học lớp 5. Do sự rủ rê của bạn bè mà tôi thường trốn học đi chơi. Nhiều lần như thế lặp đi lặp lại, kết quả học tập của tôi sa sút đi trông thấy. Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi nói rằng, cô sẽ trao đổi với bố mẹ tôi.

Trưa hôm ấy, khi tôi đi học về đã thấy mẹ đợi sẵn ở nhà từ bao giờ. Mọi hôm, mẹ thường về muộn hơn tôi. Biết có chuyện, tôi định lỉnh ra sau nhà, nhưng mẹ đã gọi lại. Mẹ hỏi chuyện học của tôi ở lớp. Lẽ dĩ nhiên là tôi trả lời trơn tru. Khi mẹ yêu cầu tôi đưa bài vở của mình cho mẹ xem. Bí quá, tôi gắt lên: “Mẹ không có quyền đòi xem sách vở của con!”. Đang cầm chiếc cặp của tôi trên tay, mẹ sững lại. Chiếc cặp sách rơi xuống đất. Những bài kiểm tra điểm 3, điểm 4, những trang vở ghi nguệch ngoạc rơi ra. Tôi không dám nói câu gì nữa. Mẹ im lặng đi vào buồng khiến tôi đứng như trời trồng giữa nhà.

Buổi trưa hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Bố tôi đi công tác chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà rộng thênh. Mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho bữa cơm trưa. Chỉ một mình, không cần tôi trợ giúp như mọi hôm. Len lén đứng ở cửa bếp nhìn vào, tôi thấy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Đôi tay mẹ cứ làm nhưng ánh mắt của mẹ dường như vô định. Thái độ của mẹ làm tôi thấy sợ. Thường ngày mẹ vui tính, lại hay nói hài hước khiến cả nhà cùng cười. Thế mà hôm nay... Chưa bao giờ tôi có dịp nhìn kỹ mẹ đến vậy. Nước da đã sạm lại. Gương mặt nghiêm nghị đầy những vết nhăn và vết chân chim. Mấy sợi gân xanh nổi lên trên vầng trán rộng. Khuôn miệng không còn tươi thắm như trước.

Tôi chợt muốn oà khóc. Suốt bữa cơm, mẹ im lặng. Thỉnh thoảng mẹ vẫn gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi, nhưng tôi làm sao có thể ăn nổi. Tôi chỉ muốn thốt lên một câu: “Con xin lỗi...”. Nhưng cái tính ngang ngạnh của tôi hay nỗi sợ hãi đã làm tôi không thốt thành lời.

Chỉ ăn hết lưng cơm rồi mẹ đặt bát xuống. Hình như mẹ đang nén tiếng thở dài. Chưa kịp nghỉ ngơi, mẹ đã vội đi làm ca chiều, để tôi một mình ở nhà với tâm trạng lo âu, buồn rầu. Những điểm 3, điểm 4 trong trang giấy kiểm tra bị xổ tung ra nền nhà hồi trưa. Ánh mắt thẫn thờ của mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy mình tệ như vậy. Và tôi biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập của tôi thì ít, còn mẹ đau đớn vì thái độ của tôi thì nhiều. Vắng tiếng cười vui và những câu nói đùa của mẹ, tự nhiên tôi thấy mình đơn độc. Nước mắt cứ thế trào ra.

Tối hôm ấy, mẹ đi nghỉ sớm, mặt quay vào vách tường, lặng lẽ. Ngập ngừng mãi nơi cửa buồng, tôi mới dám len lén bước vào, ghé xuống nằm bên cạnh mẹ, không nhúc nhích. Nhắm mắt vờ ngủ. Tôi biết mẹ đang rất buồn. “Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!”. Tôi thầm kêu lên trong lòng như vậy. Nước mắt đầm đìa tràn trên má, rơi xuống gối. Tôi thèm được mẹ vuốt ve mái tóc. Tôi thèm được mẹ ôm vào lòng... Bỗng tôi cảm thấy hơi ấm của mẹ thật gần.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
2
Snwn
10/05/2021 10:55:47
+4đ tặng
Tôi là một đứa trẻ vốn rất hiếu động, thích khám phá những điều xung quanh. Đặc biệt tôi thích những trò mới lạ, có chút mạo hiểm. Cũng bởi lý do ấy mà tôi đã từng khiến bố mẹ buồn rất nhiều.
 
Nhà tôi ở vùng ven sông, khúc sông chảy qua quê tôi thật đẹp, thật êm đềm. Cứ chiều chiều, lũ trẻ con chúng tôi thường hò nhau ra tắm ở những vùng nước nông. Đó quả là một thiên đường thực sự. Bình thường sông êm đềm là vậy nhưng mùa lũ lại dữ dội và nguy hiểm không kém. Bố mẹ tôi luôn luôn nhắc nhở về trò tắm sông này vì khi lũ đến có thể sẽ tránh không kịp dẫn đến đuối nước.
 
Ngày hôm ấy, tôi đã làm trái lời bố mẹ, tôi không ngần ngại nghe theo lời rủ rê của mấy cậu bạn mà hí hửng ra bờ sông chơi. Chúng tôi đến bên sông thấy nước lũ dâng cao nên chỉ dám đứng bên bờ té nước vào nhau. Chơi xong ở ven sông cả bọn lại rủ nhau sang nhà một cu cậu ở xóm bên để chơi đá bóng. Vì quá mải chơi nên đến khi trời tối chúng tôi mới trở về nhà.
 
Khi vừa bước đến trước cửa nhà tôi thấy mẹ đang ngồi khóc, xung quanh còn mấy bác hàng xóm đang ngồi an ủi mẹ tôi. Tôi đi rón rén vào giữa nhà và chào tất cả mọi người. Nghe giọng nói của tôi, mẹ ngẩng khuôn mặt bần thần, giàn giụa nước mắt lên. Đôi mắt mẹ lúc đó đỏ ngầu. Mẹ chạy đến ôm chặt lấy tôi, đến mức tôi cảm thấy khó thở trong lồng ngực. Lúc đó tôi mới ý thức được điều tôi vừa gây ra. Nghe các bác kể rằng mẹ nghĩ chúng tôi đi chơi sống bị lũ cuốn từ chiều nên đã đi tìm suốt cả buổi. Mẹ tôi dường như đã bị suy sụp. Được một hồi mẹ mới bình tĩnh hỏi tôi mọi chuyện. Lúc ấy, tay mẹ vẫn ghì chặt đôi tay của tôi mãi không buông. Lúc sau, bố tôi trở về. Bộ dạng trông cũng rất thất thần, quần áo lấm lem toàn bùn đất. Nhìn thấy em đứng giữa nhà, bố không nói một lời, chỉ lẳng lặng ra ngồi trên ghế. Khuôn mặt bố ướt đẫm mồ hôi, rồi nhìn chằm chằm vào một chỗ vô định. Tôi biết bố vừa mừng nhưng cũng vừa thất vọng. Có lẽ bố cần hải bình tĩnh lại. Tôi đã khiến cho bố mẹ và mọi người lo lắng rất nhiều.
 
Sau khi mọi người ra về, tôi đã ngồi đối diện với bố mẹ nói chuyện nghiêm túc về lỗi lầm của mình. Lúc ấy bố mới từ phía bàn tiến lại ôm lấy tôi. Vì tôi không nghe lời, vì tôi ham chơi mà khiến bố mẹ buồn nhiều đến vậy.
 
Tôi không thể nào quên được khuôn mặt giàn giụa nước mắt của mẹ, đôi mắt mệt mỏi của bố vào ngày hôm đó. Tôi cũng nhận thấy bố mẹ cần có mình biết bao. Sau sự việc ấy, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ khiến bố mẹ phải phiền lòng vì mình.
2
2
➻❥ლâɣ﹏✍ ♍
10/05/2021 10:56:01
+3đ tặng
Suốt năm năm học, em đều được nhận giấy khen. Mọi người trong gia đình đều khen ngợi em là con ngoan trò giỏi. Thế nhưng, em cũng đã từng mắc lỗi và khiến mẹ phải phiền lòng.

Em nhớ nhất một lần mắc lỗi khiến mẹ nổi nóng và buồn phiền rất nhiều. Đó là lần em không làm bài tập về nhà và bị viết bản kiểm điểm trên lớp. Vì ham chơi và mải xem hoạt hình nên em quên làm bài tập về nhà. Ngày hôm sau cô giáo kiểm tra đã phạt em viết bản kiểm điểm và gặp phụ huynh để trao đổi. Sau khi mẹ biết về lỗi của em, điều đầu tiên mẹ hỏi là có đúng như vậy không, điều đó chứng tỏ mẹ muốn chính em thú nhận lỗi của mình với mẹ.


 
Mẹ đã gọi em ngồi xuống nói chuyện. Vẻ mặt mẹ nghiêm lại, giọng nói trầm xuống và ánh mắt nhìn chằm chằm vào em, mẹ biết rằng em chỉ là quên không làm bài chứ không phải em có ý định lười học không làm bài. Mẹ hiểu và thông cảm cho sự ham chơi của em. Mẹ chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng rằng em phải nhớ học bài, tập viết ra giấy nhớ những bài tập phải làm trong ngày để không bỏ sót bài tập nào.

Sau lần mắc lỗi đó, em không chỉ cảm nhận được sự khoan dung, dịu dàng của mẹ. Mà còn được mẹ dạy cho phương pháp học tập hiệu quả, hữu ích. Em tự nhủ sẽ không bao giờ quên làm bài tập về nhà nữa.
heung min son
bạn có chép mạng ko
➻❥ლâɣ﹏✍ ♍
mik chỉ tham khảo thôi
0
1
LOVE LIVE ENGLISH
10/05/2021 11:04:11
+2đ tặng

                                                             “Từ khi bập bẹ trong nôi

                                                      Lời đầu tiên nói trong đời: Mẹ ơi!

                                                           Mẹ như ánh sáng mặt trời

                                                  Ngời trong máu chảy nồng hơi thở này”

Mẹ! Tiếng gọi quá đỗi kính yêu và ngọt ngào. Bởi bên mẹ, con nhận được biết bao sự dạy dỗ, chăm sóc yêu thương…Và, rồi trong thâm tâm con cứ ngỡ: Con sẽ chẳng bao giờ làm cho mẹ buồn phiền vì con, sẽ chẳng bao giờ con sai phạm điều gì …Thế nhưng mẹ ạ, con cũng đã có lỗi với mẹ, làm mẹ ưu phiền và biết bao lo lắng trong một lần con mắc lỗi đã quên lời mẹ dạy.

Đó là một buổi chiều mùa đông ảm đạm, con theo mấy đứa bạn trong xóm đi chơi xa. Với bọn trẻ chúng con mà được vui chơi thì chẳng còn nhớ thời gian. Mải ham vui nên con quên bẵng lời dặn của mẹ. Lúc về, trời nhá nhem tối, không thấy mẹ ở nhà, con biết mẹ đang tất bật đi tìm con khắp xóm. Một lát sau, mẹ hớt hải chạy về, áo quần ướt sẫm, khuôn mặt xương xương của mẹ tái xanh vì lạnh, mấy cọng tóc lòa xòa bên đôi má... Trông mẹ thật lo lắng, mẹ vừa mừng vừa giận. Mừng vì con đã về nhà trước cơn mưa, giận vì đi chơi xa mà không xin phép mẹ, lại về nhà tối. Mẹ không nói gì nhưng đôi mắt sâu và thâm quầng của mẹ hiện rõ vẻ giận dỗi, bực bội. Rồi mẹ nghiêm nghị bảo:

LOVE LIVE ENGLISH
Mỗi chúng ta không có ai sinh ra đã hoàn hảo đến mức tuyệt đối. Trong hành trình trưởng thành của mình, vô tình hay cố ý, chúng ta mắc phải những lỗi lầm. Những lỗi lầm ấy đôi khi lại làm tổn thương tới những người xung quanh. Em đã từng như thế. Cho đến hôm nay, hình ảnh mẹ khi em mắc lỗi vẫn in sâu trong tâm trí em. Em may mắn được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Cha thường bận việc ở những miền đất xa xôi nên mẹ luôn quan tâm, chăm sóc em hết mực. Từ ngày cắp sách tới trường, em luôn cố gắng đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện. Mẹ và cha lúc nào cũng tự hào và tạo điều kiện tốt nhất cho em. Niềm tin của mẹ đặt trọn vẹn ở em, mẹ thậm chí không khắt khe thời gian học tập ở nhà với em. Năm em học lớp 5, câu chuyện ấy đã xảy ra. Em mải chơi, lơ là việc học tập. Để rồi lần kiểm tra cuối kỳ 1, em bàng hoàng nhận bài kiểm tra điểm thấp. Trên trang giấy trắng, trong ô vuông điểm và lời phê ngay ngắn, con số 3 và dòng chữ “Lười học bài, kiến thức mơ hồ” đỏ chót chói mắt. Nỗi thất vọng và lo lắng bủa vây lấy em. Trống tan trường đã điểm mà em vẫn thẫn thờ ngồi trong lớp. Em suy nghĩ biết nói như thế nào với mẹ. Cả con đường về nhà quen thuộc cũng trở nên đáng sợ với em hơn bao giờ hết. Cuối cùng, em quyết định nói dối, em sẽ giấu kĩ bài kiểm tra này, mẹ chắc chắn sẽ không biết. Cánh cổng gỗ đã hiện ra trước mắt. Giọng nói ấm áp của mẹ vang lên, ân cần hỏi em đi học về có mệt không. Mẹ pha cho em một cốc nước mát, nụ cười vẫn nở trên môi, mẹ hỏi: “Bài kiểm tra cuối kỳ con làm tốt chứ? Có áp lực quá không?” Em giật mình, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của mẹ, em khẽ đáp: “Dạ, cũng ổn ạ” rồi lấy cớ vào phòng làm bài tập. Em đem bài kiểm tra kẹp vào quyển nhật ký, giấu tận trên tầng cao nhất của giá sách. Nhưng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, em bị mẹ phát hiện. Một tuần trôi qua êm đẹp vì bài điểm kém đã giấu kín. Cho tới một hôm, em đi học về mà không thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ ngoài phòng khách. Em rảo bước về phòng cất cặp sách. Qua khe cửa nhỏ, hình ảnh trong phòng làm em dừng hẳn lại. Giá sách bị đổ, sách vở nằm la liệt dưới đất, và trong đống lộn xộn đó, bài kiểm tra ở ngay dưới chân mẹ em. Mẹ cầm nó lên, em thấy khuôn mặt mẹ ngạc nhiên, bất ngờ rồi buồn bã vô tận. Hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt đã ươn ướt lệ. Đôi tay gầy guộc của mẹ run lên nhè nhẹ. Lòng em dường như thắt chặt lại. Em khẽ gọi: “Mẹ”. Mẹ chầm chậm quay đầu nhìn em. Vội vàng lau đi những giọt nước mắt, giọng nói trong trẻo, ấm áp thường ngày chợt nghèn nghẹn, khàn khàn: “Con về rồi à. Rửa tay rồi ăn cơm thôi.” Mẹ nhanh tay gấp bài kiểm tra kia vào chỗ cũ, xếp lại sách đổ xuống cho tôi. Em cứ đứng như trời trồng ngoài cửa, lòng ngập tràn nỗi ân hận. Mẹ không đánh mắng mà im lặng, thể hiện nỗi buồn đó là rất lớn. Bữa cơm yên lặng trôi qua, em cúi đầu, len lén nhìn vành mắt đỏ hoe của mẹ. Cả ngày hôm ấy, mẹ không nói thêm lời nào nữa. Em đắn đo mãi, quyết định xin lỗi mẹ. Em đứng bên giường khi mẹ đi nằm nghỉ, giọng lí nhí: “Con xin lỗi mẹ, con không nên học hành sa sút còn giấu mẹ. Con sẽ không bao giờ tái phạm nữa, mẹ đừng buồn mẹ nhé.” Em dứt lời rồi òa lên khóc. Mẹ hoảng hốt ôm lấy em, mẹ cũng khóc: “Con biết lỗi là tốt rồi. Đừng giấu mẹ, con phải tin tưởng cha mẹ. Dù có bị điểm kém, con nói ra mẹ mới biết và cùng con cố gắng. Con dù thế nào cũng là con của mẹ”. Giọng nói thân thương của mẹ vỗ về trái tim em, truyền cho em sức mạnh để kiên cường hơn. Mẹ con em cứ ôm nhau như vậy, lòng em nhẹ nhõm đi trông thấy. Thời gian trôi đi, lỗi lầm ngày đó em đã sửa đổi. Song hình ảnh cảm động của mẹ vẫn luôn hiện diện nhắc nhở em phải sống cho xứng đáng. Mẹ là niềm hạnh phúc, là ánh mắt trời soi sáng cuộc đời em. Người mẹ nào trên thế gian này cũng vĩ đại, hãy trân trọng và yêu thương mẹ của mình
LOVE LIVE ENGLISH
bài này mới đúng nè bạn

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo