Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết một đoạn văn ngắn kể về những vui buồn của tuổi thơ

Viết một đoạn văn ngắn kể về những vui buồn của tuổi thơ

3 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
427
2
0
Phùng Minh Phương
24/06/2021 10:53:30
+5đ tặng

Tuổi thơ là gì? Tuổi thơ là nơi một khi đi qua ta không bao giờ có thể trở lại được nữa. Tuổi thơ là nơi chứa đựng những kí ức, những kỉ niệm với người thân, với bạn bè trong suốt quá trình con người ta trưởng thành. Tuổi thơ là vô giá, là thứ mà không bao giờ con người có thể mua bán đổi chác. Và đó cũng là nơi chứa đựng biết bao vui buồn, biết bao những cảm xúc thăng trầm trong quãng đời ngắn ngủi của con người.

 

Tuổi thơ tôi là những niềm vui bất tận. Ngày còn thơ bé, cuộc sống mới thật đơn giản biết bao. Tuổi thơ ai cũng gắn liền với một vùng đất quê hương thân thương. Đó là nơi tôi có thể thỏa thích thả những cánh diều mơ ước vào mỗi buổi chiều tà trên con đê dài rộng lộng gió trời. Đó là nơi có những cánh đồng lúa bát ngát rạo rực sự sống mà mỗi chúng ta đều đã từng theo chân ba mẹ đến để gặt hái, cấy lúa. Đó là dòng nước mát lành trong trẻo của dòng dông quê mà chúng ta hòa vào trong những ngày trời nắng nóng chói chang gay gắt. Mỗi khi có cơn mưa rào đầu mùa là mấy đứa trong xóm tôi lại rủ nhau ra sân chơi trò tạt nước, cùng nhau hòa vào làn mưa mà cảm thấy sảng khoái, rạo rực. Có những ngày tôi cùng lũ trẻ trong xóm men theo những con kênh rạch cạn suốt ngày nắng hè để tìm những chú cá rô lên bờ. Niềm vui như vỡ òa khi cả đám bắt được những chú cá, những con ốc, con cua cho đầy giỏ. Nhớ nhất những hôm đêm tối trời đã khuya, trăng lên cao sáng một khoảng trời soi chiếu cho lũ trẻ chúng tôi cùng nhau chơi đuổi bắt, chơi rồng rắn lên mây, chơi trốn tìm. Mệt rồi, cả lũ cùng nằm xuống trên chiếc chõng tre của nhà tôi đặt ngoài sân, cùng nhau nghe bà tôi kể những câu chuyện cổ tích, cùng nhau tâm sự đôi khi còn kể cho nhau những câu chuyện ma quái rồi mặt đứa nào đứa nấy tái mẹt đi vì sợ hãi. Những niềm vui cứ thế theo chân tôi đến khi tôi bắt đầu trưởng thành…

Có niềm vui, ắt sẽ có nỗi buồn. Buồn khi bị ba mẹ đánh bằng roi vì đi mải đi chơi không chịu về nhà. Buồn khi đứa bạn hàng xóm bỗng chuyển đi nơi khác sinh sống để lại tôi bơ vơ một mình. Buồn khi bị bọn trẻ xóm khác bắt nạt trêu đùa… Và buồn nhất, đau đớn nhất là trong quãng tuổi thơ ngắn ngủi ấy tôi đã mất đi bà nội- người mà tôi yêu quí, kính trọng nhất nhà. Mỗi khi tôi vui, bà là người đầu tiên tôi tìm đến để chia sẻ. Mỗi khi tôi buồn, bà là người duy nhất tôi tìm về để tâm sự, để được bà vỗ về che chở. Vậy mà ngày hôm ấy, bà đã ra đi mãi mãi… Nỗi buồn ấy đã theo tôi, nó đã khắc vào tim tôi một khoảng trống mà bất cứ ai, bất cứ thứ gì cũng không thể lấp đầy được…

Tuổi thơ tôi là những tháng ngày đáng nhớ. Đó là nơi hội tụ tất cả những cung bậc cảm xúc thân thương vui có, buồn có, đau đớn có, hạnh phúc có… Cuộc đời con người là hữu hạn, nhưng kí ức tuổi thơ lại là vĩnh cửu mà không ai có thể lãng quên được. Nếu có thể, tôi hay bất kì ai đi chăng nữa, nói như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, có thể thốt lên rằng: “Cho tôi xin một vé về tuổi thơ” để có thể đắm chìm vào thế giới ngọt ngào một lần nữa.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
1
dogfish ✔
24/06/2021 10:53:36
+4đ tặng

Ngày xưa, khi còn mới học cấp 1, tôi vẫn suy nghĩ, trăn trở nhiều về những câu hát mà mẹ và chị gái hay hát vu vơ “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ…”, tôi tự hỏi rốt cuộc cái “tuổi thơ” ấy có gì thú vị mà nhiều người luôn muốn nó quay trở lại đến thế? Bây giờ, lớn hơn một chút, tôi bắt đầu ngờ ngợ cái “tuổi thơ” là cái gì và hình như, dù tuổi thơ của tôi chưa trôi về thời quá vãng xa xôi thì tôi cũng đã muốn xin một tấm vé về tuổi thơ như chị, như mẹ rồi.

 

Tuổi thơ thì ra chỉ đơn giản là những buổi sáng được mẹ dắt tay đi đến trường trên con đường quen thuộc rồi thỉnh thoảng có lúc ngơ ngẩn nhìn một bông hoa đẹp bên vệ đường đang chơi đùa cùng chú bướm vàng rực rỡ. Thì ra chỉ là niềm nôn nóng và háo hức muốn nhanh chóng đến lớp gặp bạn bè để khoe khoang cho người ta biết tối qua mình đã được đi chơi bờ hồ vui như thế nào, được bố mua cho quả bóng bay, cái cặp tóc đẹp ra sao, sau đó lại nghĩ ra đủ câu chuyện kể và cười phá lên.Thì ra chỉ là mấy lần về quê cứ lịch bịch ôm khư khư cái rổ to hơn cả người mình, chạy theo bà vào vườn hái táo xanh, quả táo nhỏ nhỏ và có mùi thơm tươi mát, thuở đấy tôi bé tí mà có khi phải ăn được mươi quả,…Người ta cứ bảo trẻ con thành phố giờ có điện thoại, ti vi hết rồi làm gì có tuổi thơ nữa? Tôi lại nghĩ điều quan trọng không nằm ở thời đó có cái gì hay mà điều vui hơn là giờ nghĩ lại trong tâm hồn đọng lại những gì. Nhất là ở chốn phồn hoa đất chật người đông nơi tôi sống, kiếm đâu ra một bãi đất rộng để cùng mấy đứa bạn hàng xóm thả diều, kiếm đâu ra một dòng suối nhỏ để cả bọn nô đùa và uống nước suối mát dịu như trong truyện cổ, cũng chẳng có nhiều cây cổ thủ lớn để chơi trò nắm tay nhau ôm lấy thân cây…Nhưng tôi cá là cái Lan, cái Thu, cái Hà, chẳng có đứa nào là không say mê mấy bộ phim hoạt hình barbie mà chỉ mua đĩa CD mới xem được, cả bọn cứ cuối tuần là lại tụ tập ở nhà tôi hướng đôi mắt đầy ngưỡng mộ và mơ ước mà ngước nhìn những nàng công chúa lộng lẫy trong từng bộ váy dạ hội, đôi lúc còn há hốc mồm vì những phép thuật kì diệu trong phim. Ước ao được làm công chúa ngây thơ ấy của tôi vẫn cứ âm ỉ cháy trong lòng tôi mãi. Thỉnh thoảng nghĩ về chuyện ấy, cứ tự nhiên thấy buồn cười và không hiểu sao lúc đó lại có thể ngây ngô đến vậy. Ấy vậy nhưng dù bây giờ đã lớn rồi, cũng có nhiều khi tôi vẫn ước được làm công chúa thật, liệu những bạn trai lớn lên có còn mơ ước trở thành những tay đua, cầu thủ hay những siêu anh hùng như ngày xưa không?

Tôi biết ơn tuổi thơ biết bao, cho tôi những cái nhìn trìu mến của cô giáo mầm non, cho tôi sự hào phóng và chiều chuộng của tất cả mọi người, kể cả đó có là bà chủ cửa hàng tạp hóa khó tính gần nhà! Tôi nhớ rõ bọn trẻ con trong nhóm hay đến trước cửa hàng nhà bà để nô đùa, bà cáu kỉnh lắm cứ thấy chúng tôi là khua tay bảo về mau đừng có làm ồn để bà xem ti vi. Vậy mà cứ sang năm mới là bà lại gọi từng đứa môt vào nhà, cẩn thận gói gém mấy đồng tiền vàng bằng sô-cô-la vào từng hộp quà nhỏ với chiếc nơ hồng tỉ mẩn rồi phát cho không sót đứa nào…

Tôi biết tuổi thơ của tôi vẫn chưa đi đến điểm kết thúc, sẽ là quá khoa trương khi một học sinh lớp 7 như tôi nuối tiếc và hoài vọng về quá khứ xa xôi, cho nên tôi chỉ mong mình có thể tiếp tục viết thêm những trang đẹp nhất của tuổi thơ luôn là một quãng thời gian đáng nhớ.

2
0
Tâm Như
24/06/2021 10:56:26
+3đ tặng

Tuổi thơ có lẽ là quãng thời gian tươi đẹp nhất của con người bởi ở đó có sự hồn nhiên ngây thơ hết mực trong sáng của mỗi chúng ta. Càng lớn lên cuộc sống chật hẹp có biết bao chuyện phải lo toan suy nghĩ thì chúng ta mới cảm thấy càng trân trọng biết bao những kỉ niệm hồi thơ ấu cho dù đó là buồn hay vui.

Tôi còn nhớ hồi trước hồi còn học lớp 2 tôi đã có một kỉ niệm khá sâu sắc ddoodi với một cô bạn cùng lớp. Đấy cũng không biết là kỉ niệm vui hay buồn nhưng kỉ niệm đó đẫ để lại cho tôi rất nhiều những bài nhân sinh sâu sắc mà đến tận bây giờ tôi cũng thể nào có thể quên được kỉ niệm này cùng người bạn năm ấy. Hồi đó cứ cuối tuần là cô giáo châm vở chính tả. Cô thường cử con bé lớp trưởng đi kiểm tra giúp cô. Ngày hôm trước vì mải chơi quên không làm bài, sáng đến lớp thấy các bạn nhốn nháo tôi mới phát hiện ra là mình chưa viết bài. Tôi vội vàng nảy ra một suy nghĩ là nhờ cậy con bé lớp trưởng lấp liếm tội giúp mình. Nhưng  bực mình thay nhờ gẫy miệng mà nó cũng nói đi nói lại một câu: không được đâu! Lúc đó trong đầu chỉ nghĩ đến: “ sao con này đáng ghét thế không biết ”. Đến lúc kiểm tra vở y ằng tên tôi bị nêu lên là thiếu. Tôi rất ực mình với con bé lớp trưởng vì đã không giúp đỡ bạn bè làm tôi phải làm bản kiểm điểm. Vì muốn trả thù tranh thủ lúc nó ra ngoài tôi đã lén giấu cặp nó vào nhà vệ sinh. Chiều hôm đấy nó về muộn nhất trường vì tìm mãi mới tìm thấy cặp.Trên đường về tôi vừa nghĩ trong bụng vừa hả hê vì xả đuộc cơn tức. Sáng hôm sau đến lướp tôi thấy acr lớp rầm rộ bàn tán hỏi chuyện gì thì mới hay cả lớp đâng xôn xao ngạc nhiên vì lướp trưởng bị làm bản kiểm điểm. TRong khi nó học rất giỏi lại rất ngoan luôn được thầy cô giáo tuyên dương. Hỏi ra tội thì tôi được biết nhỏ lớp trưởng phải lfam bản kiểm điểm vì tội che giấu giúp bạn không gương mẫu. Lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng hôm qua nhỏ lớp trưởng đã che giấu hộ mình nhưng cô đã phát hiện ra và mình đã làm liên hụy tới bạn. Bố mẹ của nhỏ lớp trưởng rất nghiêm khắc nghe bọn ở lớp kể tối qua nó bị bố mẹ đánh rất nhiều vì tội phải làm bản kiểm điểm, đi học về muộn so với mọi khi. Tôi thấy ân hận và day dứt rất nhiều, tôi đã gây ra hai tội lớn khiến người bạn đã hết mực giúp đỡ mình bị chịu tội oan. Tôi đã quyết định gặp trực tiếp nhỏ lớp trưởng để nói lời xin lỗi và tự hứa với lòng mình sẽ chịu trách nhiệm với chính bản thân mình để không gây phiền hà đến nngười khác, không để người khác phải chịu tổn thương vì những hành động thiếu suy nghĩa của mình.

Cuộc đời là một chuyến phiêu lưu dài, những nơi bạn đặt chân qua chính là nhà, và quá khứ cũng vậy. Thực tại mang nhiều lo toan, bộn bề, nhưng sâu thẳm trong trái tim là nơi cất giữ một góc nhỏ với tên gọi tuổi thơ, xoa dịu đi sự vội vã của nhịp sống hiện đại.


Có thể khi tuổi thơ chúng ta không hiểu được nhiều vấn đề, nhưng khi lớn lên và nhìn lại thì nó là cả 1 bàu trời ký ức tươi đẹp

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×