Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy viết đoạn văn từ 10-12 câu kể lại một em mắc lỗi với giáo viên. Trong đó, có sử dụng 1 phép tu từ so sánh, và 1 cụm danh từ


Em hãy viết đoạn văn từ 10-12 câu kể lại một em mắc lỗi với giáo viên. Trong đó, có sử dụng 1 phép tu từ so sánh, và 1 cụm danh từ. (chú thích sau khi viết xong đoạn văn) *

5 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
774
4
0
Hiển
07/07/2021 19:34:03
+5đ tặng

Từ lúc bắt đầu đến trường đến nay, em đã từng được học với rất nhiều thầy cô. Ai cũng yêu thương, tận tụy với học sinh của mình cả. Nhưng em vẫn đặc biệt dành nhiều tình cảm nhất cho cô giáo Trà Mi - cô giáo đã để lại cho em rất nhiều những kỉ niệm tuyệt vời tuổi học trò.Và kỉ niệm mà em nhớ nhất chính là một lần em đã khiến cô phải buồn.

Chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, đến nay em vẫn còn nhớ rõ từng chuyện một. Cô Mi là giáo viên chủ nhiệm của em hồi lớp 4. Hồi đó, giáo viên chủ nhiệm sẽ dạy tất cả các môn học cho lớp mình phụ trách. Vào thứ ba nọ, cô yêu cầu cả lớp, mỗi người chuẩn bị một loại củ để làm vật mẫu cho tiết sinh học. Tuy nhiên, do ham chơi nên em quên mất lời dặn của cô. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như em không bịa ra một lời nói dối để bao biện cho sai lầm của mình. Khi thấy em không chuẩn bị như lời dặn, cô Mi đã rất ngạc nhiên và yêu cầu em đứng dậy trình bày. Thế là em đã nói với cô là em đã chuẩn bị một củ khoai tây như lời cô dặn, nhưng sáng nay lúc đến trường bị ngã xe nên làm rơi mất rồi. Nghe em nói vậy, cô liền lo lắng hỏi xem em có bị thương ở đâu không. Sau khi chắc chắn là em vẫn ổn thì cô mới để em ngồi xuống và bắt đầu tiết học. Trong ánh nhìn chăm chú của cả lớp em điềm nhiên ngồi xuống và bắt đầu học bài.

Giờ ra chơi, em và các bạn thân cùng nhau đứng hóng gió ở hành lang, chợt cái Lan lên tiếng hỏi:

- Lúc sáng cậu ngã xe, giờ có còn đau không vậy?

Nghe cậu ấy hỏi thế, em phì cười lên và bảo:

- Lúc sáng tớ nói dối cô Mi đấy, tại tớ quên vụ chuẩn bị dụng cụ, chứ thật ra tớ có ngã xe đâu.

Nói xong em cười khì lên trước ánh mắt ngạc nhiên của các bạn. Nhưng chợt, em nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

- Ra là vậy. Cô thật thất vọng về em đấy Thư.

Vội quay đầu nhìn lại, em nhìn thấy cô Trà Mi đang đứng phía sau với ánh mắt thất vọng cùng cực. Trời ơi, vậy là cô đã biết tất cả rồi. Khi em đang cố tìm lời bào chữa cho mình, thì cô đã rời đi một cách lạnh lùng, để mặc em đứng như trời trồng tại chỗ.

Suốt buổi học hôm đó đến lúc đi về, em như người mất hồn. Ánh mắt thất vọng và bóng lưng lạnh lùng của cô Mi cứ lặp đi lặp lại như một đoạn phim lỗi trước mắt em. Sự ân hận, hối lỗi ngày càng lớn lên, gặm nát tâm hồn em. Đến tối, em cảm thấy thực sự không thể chịu được nữa, cũng chẳng thể chờ được đến hôm sau, nên em đã chạy sang nhà cô Mi trong đêm tối. Lúc đó, cô đang ngồi chấm bài bên cửa sổ, thấy có ai đó ngập ngừng trước cửa, cô vội chạy ra. Thấy là em, cô cất giọng hỏi:

- Em sang tìm cô có chuyện gì không?

Nhìn thấy cô tự nhiên dũng khí nãy giờ của em trôi đi đâu mất, tay em cứ mắc vào nhau, miệng ngập ngừng lí nhí câu em xin lỗi cô. Hít một hơi thật sâu, trước ánh mắt dịu dàng của cô Mi, em cúi người xuống, nói thật to:

- Em xin lỗi cô vì đã nói dối. Xin cô hãy tha thứ cho em. Em hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa ạ.

Không khí vẫn yên tĩnh như vậy, em mãi không dám ngẩng đầu lên. Không biết là bao lâu sau đó, cô Mi nhẹ nhàng xoa đầu em, rồi cất giọng trìu mến: “Ừ!”. Chỉ một từ đấy thôi mà bao phiền lo trong em tan đi hết. Cái gánh nặng cả ngày hôm nay đằn lên lưng em đã được cô gỡ xuống rồi. Thật hạnh phúc bao nhiêu. Nói xong, cô liền dặn em về nhà nhanh và cẩn thận để hôm sau còn đến lớp. Nghe lời cô, em nhanh chóng chào cô và trở về nhà.

Đã hơn hai năm từ tối đó, nhưng đến nay em vẫn nhớ rõ niềm vui sướng, bầu trời sao lung linh và những bước chân nhẹ nhàng của mình lúc ấy. Và mãi về sau nữa, em vẫn sẽ nhớ mãi sự bao dung, hiền dịu của cô Mi những tháng ngày xưa ấy.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
5
0
Snwn
07/07/2021 19:34:26
+4đ tặng
Chuyện xảy ra lúc em học lớp 3, và cô Tâm là cô giáo chủ nhiệm của em. Hồi ấy, em rất lười viết chính tả, cứ mỗi khi cô giao bài tập có viết chính tả là em lại ghét vô cùng. Đến một lần, trong kì nghỉ Tết, cô Tâm yêu cầu mỗi bạn chép một bài chính tả về chủ đề năm mới tự chọn. Thế nhưng vì ham chơi và cũng vì không thích viết, em đã bỏ quên phần bài tập này. Và tất nhiên, khi cô giáo thu bài em đã không có bài để nộp. Tuy nhiên em vẫn không nói với ai về chuyện này, giả vờ như mình đã nộp bài cho cô như các bạn. Cho đến tuần sau đó, cô giáo trả bài, cả lớp, mỗi em là không nhận được bài. Vậy là em đã đứng lên, hỏi cô rằng mình chưa nhận được vở. 
5
0
Thời Phan Diễm Vi
07/07/2021 19:34:43
+3đ tặng

Học tập luôn là tài sản quý giá của con người. Học tập giúp chúng ta mở mang trí óc,biết được nhiều điều xung quanh chúng ta.Ta có thể học theo nhiều cách ngoài thầy cô,cha mẹ, ta còn nên học tập bạn bè,những người hiểu biết rộng hơn chúng ta để thu nhập được một số lượng lớn kiến thức mà mình chưa có hay chưa từng biết đến. Cuộc đời con người chỉ có một con đường dẫn đến thành công là học tập. Nếu như không học học chúng ta sẽ có hiểu biết hạn hẹp, đầu óc sẽ trở nên lú lẫn và từ đó mà ta chẳng thể làm được điều gì cả.Thử nghĩ xem nếu bạn không học mà tình cờ muốn mua một loại thuốc trong khi bản thân lại không biết chữ thì làm sao bạn có thể mua được nó ;bạn không biết tính toán thì sao mua được đồ ăn? Khi không học chúng ta sẽ khó xử như thế đấy vậy nên chúng ta phải học. Học có chất lượng để hiểu biết,để tận hưởng được hết những trải nghiệm quý giá trong cuộc đời.

4
0
Phùng Minh Phương
07/07/2021 19:35:22
+2đ tặng

Mỗi con người, chắc chắn ai cũng sẽ có những lúc lầm lỗi, không có ai là hoàn hảo dù người đó có giỏi đến đâu. Tôi cũng vậy. Tôi đã từng mắc một lỗi mà tôi không bao giờ quên được. Lúc ấy tôi còn là học sinh vừa học hết lớp bốn.

Hồi đó, do ba mẹ nói tôi có năng khiếu vẽ và chính tôi cũng thích được trở thành nhà thiết kế thời trang. Ba mẹ đã đăng ký cho tôi học vẽ tại nhà của một cô giáo vừa về hưu. Cô tên Dương, dù đã ngoài cái tuổi năm mươi nhưng cô vẫn tràn đầy sức sống. Cô hiền lắm! Khuôn mặt cô điềm tĩnh, hiền hậu khiến tôi luôn có cảm giác như cô là mẹ tôi vậy. Mái tóc của cô đã ngả bạc trắng. Cô luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người nên hàng xóm xung quanh ai cũng quý cô.

Tôi quý cô lắm. Lúc đó tôi thường kiêu căng, tự cao, tự đại với mọi người vì nghĩ là mình giỏi hơn mọi người. Ngày đầu tiên đi học, tôi cứ tưởng bài vẽ của mình sẽ được điểm mười nhưng không ngờ cô chỉ cho tôi con sáu. Tôi tức lắm, thế là đâm ra tôi ghét cô. Cứ mỗi lần đi học thêm, tôi không chịu vẽ mà cứ quậy phá làm phiền người khác. Cô bắt tôi vào bàn ngồi vẽ thì tôi lại vẽ đối phó với cô. Không ngờ, có một lần cô cho đề là vẽ chân dung thầy cô mà em thích nhất. Mọi người ai cũng vẽ cô. Chỉ có tôi nghĩ hoài cũng không ra là mình sẽ vẽ ai cả. Cho nên tới lúc nộp bài tôi sợ lắm. Nhưng không ngờ, cô không những không la tôi mà chỉ nói: “Lần sau cố gắng hơn nha con!”.

Kể từ lúc đó tôi cảm thấy mình thật có lỗi với cô. Và tôi cũng rút ra được bài học: “'Không ai là hoàn hảo cả, mỗi người đều có một khuyết điểm”. Từ đó, tính kiêu ngạo của tôi cũng biến mất lúc nào không hay. Những bài vẽ mà tôi vẽ ra, ai cũng khen nhưng không vì vậy mà tôi lại kiêu ngạo nữa. Những lúc đó tôi vui lắm và tôi lại càng quý cô hơn nữa. Cô cũng dạy cho tôi biết thế nào là kiên trì thực hiện thì sẽ thành công.

Tuy tôi chỉ được học với cô trong những tháng hè nhưng cô đã truyền đạt cho tôi không chỉ những kinh nghiệm quý báu mà còn có những bài học cuộc sống để tôi thực hiện theo sau này. Từ ngày học cô, tôi đã biết suy nghĩ hơn, chín chắn hơn, có ý chí, kiên trì hơn. Tôi như đã trưởng thành hơn, bỏ đi cái vỏ bọc kiêu căng, tự đại ngày nào. Tôi rất biết ơn cô. Bây giờ, tuy không học cô nữa, những bài học quý báu mà cô đã dạy cho tôi, tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi sẽ dùng những bài học này, chia sẻ với các bạn của mình, dùng chúng để tiếp thêm nghị lực cho tôi trên con đường đầy gian nan phía trước.

Tôi vô cùng biết ơn cô. Bây giờ, nếu có thể nói với cô, tôi sẽ nói lên một điều mà tôi rất muốn nói: “Con cảm ơn cô rất nhiều, vì cô đã dạy cho con những điều hay lẽ phải, giúp con đi đúng trên con đường ước mơ của mình. Con yêu cô nhiều lắm, cô ơi”.

12
1
Đỗ An
07/07/2021 19:36:19
+1đ tặng

ù thời gian đã trôi qua, nhưng em vẫn nhớ mãi một kỉ niệm không đẹp chút nào giữa em và cô Tâm. Chính sự kiện lần ấy đã khiến em hoàn toàn thay đổi, trở thành một sinh chăm ngoan, gương mẫu.

Chuyện xảy ra lúc em học lớp 3, và cô Tâm là cô giáo chủ nhiệm của em. Hồi ấy, em rất lười viết chính tả, cứ mỗi khi cô giao bài tập có viết chính tả là em lại ghét vô cùng. Đến một lần, trong kì nghỉ Tết, cô Tâm yêu cầu mỗi bạn chép một bài chính tả về chủ đề năm mới tự chọn. Thế nhưng vì ham chơi và cũng vì không thích viết, em đã bỏ quên phần bài tập này. Và tất nhiên, khi cô giáo thu bài em đã không có bài để nộp. Tuy nhiên em vẫn không nói với ai về chuyện này, giả vờ như mình đã nộp bài cho cô như các bạn. Cho đến tuần sau đó, cô giáo trả bài, cả lớp, mỗi em là không nhận được bài. Vậy là em đã đứng lên, hỏi cô rằng mình chưa nhận được vở. Cô Tâm đã rất ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của em cô hỏi lại:

- Em chắc chắn là mình đã nộp vở cho cô rồi chứ?

- Vâng, em đã nộp rồi ạ - Em trả lời bằng giọng chắc chắn.

Cô Tâm im lặng nhìn em một lúc lâu, rồi khẽ nói:

- Ừ, cô biết rồi, em ngồi xuống đi, để cô về nhà tìm lại.

Vậy là em ngồi xuống và bình tĩnh ngồi học như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, thời gian trôi đi, một ngày, hai ngày rồi ba ngày, em càng lúc lại càng bất an. Mỗi khi nhìn thấy cô Tâm, em lại bất giác tránh đi ánh mắt của cô. Bởi em cảm giác như cô hiểu hết mọi điều. Rồi một tuần trôi qua, cô Tâm vẫn chẳng nói gì cả. Sự dằn vặt trong em thì ngày càng lớn dần. Trong em lúc nào cũng lẫn lộn các dòng suy nghĩ: Cô đã phát hiện ra rồi ư? Mình nên làm gì đây? Nói thật với cô hay là lại nói dối tiếp nữa? Rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây?... Thế là suốt hai ngày cuối tuần, em lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không thể tập trung làm gì được cả. Và rồi, sự ân hận đã vượt lên quá cao, cao hơn cả sự sợ hãi khi bị phát hiện mình nói dối. Sáng hôm sau, lớp em lại có tiết của cô Tâm. Suốt buổi học, em cứ thẩm thỏm, liên tục nhẩm lại những gì mình định nói. Cuối tiết, khi tiếng trống vang lên, cô Tâm rời khỏi lớp học, em cũng chạy vội theo phía sau, xin phép được nói chuyện với cô. Rồi cả em và cô cùng tiến vào phòng giáo viên. Trước ánh mắt nghiêm túc của cô, em lắp bắp thú nhận sự thật. Không hiểu sao, dù đã tập dượt trước ở nhà nhiều lần, nhưng bây giờ em lại nói ngắc ngứ như vậy. Tuy nhiên, cô Tâm vẫn im lặng lắng nghe em nói hết. Ánh mắt của cô cũng dần trở nên hiền dịu hơn. Cuối cùng cô bảo:

- Ngay từ hôm đó, cô đã biết là em nói dối cô rồi. Thế nhưng cô không nói ra, chính là để chờ ngày hôm nay, khi em thực sự nhận ra lỗi sai của mình và thành tâm muốn sửa chữa. Cô rất tự hào khi em đã dũng cảm thừa nhận lỗi sai của mình như thế này.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×