Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tả một người mà em kính trọng, cảm phục


Tả một người mà e kính trọng, cảm phục. 40 nha!! Cho 300 xu

2 trả lời
Hỏi chi tiết
302
1
0
Nguyễn Nguyễn
19/07/2021 18:52:17
+5đ tặng

Mỗi khi ai đó hỏi rằng: Ai là người mà tôi trân quý nhất trên đời? Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời: Người phụ nữ mà tôi ngưỡng mộ, yêu quý nhất chính là mẹ tôi.

Mẹ tôi là mẫu người xinh đẹp và thanh lịch. Dù đã đi qua hơn nửa cuộc đời, mẹ vẫn không hề đánh mất đi vẻ đẹp đó. Đã ngoài 40 tuổi, mẹ tôi trông vẫn rất tươi trẻ với khuôn mặt trái xoan và làn da trắng mịn không tì vết. Đẹp nhất ở mẹ tôi chính là đôi mắt. Mẹ có đôi mắt sáng và trong, nhẹ nhàng như dòng nước mùa thu. Mỗi lần mẹ nhìn tôi, dường như sâu thẳm trong đôi mắt ấy luôn ánh lên một vẻ cưng chiều vô hạn. Không một ai có thể thắng nổi thời gian, theo năm tháng, nơi khóe mắt mẹ đã xuất hiện vết chân chim. Tuy vậy, nó không khiến mẹ trông già đi, ngược lại còn tô đậm thêm sự mặn mà của người phụ nữ. Tô điểm thêm cho khuôn mặt thanh tú hài hòa của mẹ, là chiếc mũi dọc dừa cao và thẳng, thật may mắn làm sao khi tôi cũng được di truyền nét ấy từ mẹ. Như những cô thiếu nữ đang tuổi xuân xanh, đôi môi của mẹ mỏng nhẹ, lúc nào cũng hồng hào tươi tắn. Chẳng cần son, cũng chẳng thêm phấn, mẹ tôi cũng thập phần hấp dẫn.

Dáng người của mẹ mảnh mai, tuy không cao nhưng nhìn rất vừa vặn. Làn da trắng sáng và mái tóc mượt mà suôn thẳng của mẹ luôn là thứ khiến tôi ghen tị nhất. Nhưng điều tôi thích nhất ở mẹ lại là đôi bàn tay. Đó không phải là đôi bàn tay mịn màng, mà là bàn tay với đầy những vết chai sạn hằn rõ như khắc sâu những vất vả, gánh nặng của cuộc đời. Chính bằng đôi bàn tay chai sạn ấy, mẹ tôi đã tảo tần vì gia đình mà cố gắng làm việc. Chính đôi bàn tay ấy đã nâng đỡ tôi từ những bước đi đầu tiên của cuộc đời, dạy cho tôi những điều hay lẽ phải và cũng chính đôi bàn tay ấy đã chở che, vỗ về tôi những lần vấp ngã. Chẳng cần đến những lời nói mỹ miều, mẹ truyền sức mạnh, sự an ủi và niềm tin qua sự ấm áp nơi bàn tay. Đó chính là liều thuốc hữu dụng nhất, chữa lành mọi vết thương trong lòng tôi. Và cũng chính đôi tay ấy, đã làm nên những bữa ăn ngon miệng mà không nơi đâu sánh bằng cho cả gia đình. Những lần tôi ốm đau, chính đôi bàn tay ấy đã nhẹ nhàng, cẩn thận lau mồ hôi trên trán tôi, bón cho tôi từng thìa cháo và dỗ dành tôi uống thuốc.

Trong lòng tôi, mẹ luôn là một bức tượng đài vĩ đại nhất. Cuộc sống với biết bao nhiêu lo toan, khó khăn vất vả nhưng mẹ luôn vì gia đình mà đứng vững. Là một người phụ nữ hiện đại, mẹ là người giỏi việc nước, đảm việc nhà. Trong công việc mẹ tôi là một người rất nghiêm khắc cầu toàn, nhưng cũng rất chu đáo và cẩn thận. Những đồng nghiệp tại cơ quan luôn ví mẹ tôi như "Ma ma đại tổng quản" bởi không chỉ chăm lo tốt cho gia đình mà trong công việc hay trong cuộc sống, mẹ tôi đã giúp đỡ quan tâm chăm sóc cho họ rất nhiều. Điều đó làm tôi thêm tự hào về mẹ của mình.

Bản thân tôi yêu mẹ rất nhiều, nhưng dường như sự ngại ngùng khiến tôi rất ít khi có thể bày tỏ được tình cảm với mẹ. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện trau dồi bản thân, để không phụ tấm lòng yêu thương của mẹ dành cho tôi. Và hơn thế, khi còn có thể, tôi sẽ cố gắng học cách bày tỏ tình cảm với mẹ thật nhiều, để mẹ có thể biết rằng, trong cuộc đời này không có ai có thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng tôi.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
+4đ tặng

"Mẹ ơi, thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình. Dù cho thế giới vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ”. Trên thế gian này, có lẽ chỉ có mẹ là người yêu thương ta vô điều kiện. Mẹ là món quà vĩ đại nhất mà Thượng đế ban cho mỗi người. Trong trái tim tôi, mẹ luôn chiếm một vị trí không thể thay thế được, là người tôi kính trọng và biết ơn suốt đời.

Mẹ của tôi có dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc mẹ từ thời con gái đã rất đẹp, nó mềm mại, óng ả, đen nhánh tựa như một dòng suối nhỏ. Đôi mắt mẹ hằn lên những vết chân chim. Nhìn những vết chân chim ấy, tôi biết mẹ đã vất vả, hi sinh đến nhường nào. Mỗi khi nhìn các con, đôi mắt ấy luôn ánh lên sự hiền từ, ấm áp.

Mẹ tôi rất hay cười, đặc biệt là khi tôi đạt được thành tích cao hay làm được một việc tốt, nụ cười của mẹ rạng rỡ tựa như ánh nắng ban mai. Tôi yêu nhất là đôi bàn tay mẹ, đôi bàn tay ấy không mềm mại mà chai sần, thô ráp. Thế nhưng, đôi bàn tay lam lũ ấy đã nuôi lớn chúng tôi, dành cho chúng tôi mọi sự tốt đẹp nhất trên đời. Nước da mẹ rám nắng vì làm việc vất vả, tần tảo, lo toan cho gia đình.

Công lao trời biển của mẹ cho dù có đếm hết sao trời, lá trong rừng cũng không thể kể xiết. Tuổi thơ của tôi luôn có hình bóng những câu hát ru dịu dàng của mẹ và vòng tay ấm áp luôn sẵn sàng ôm tôi vào lòng. Trong mắt tôi, mẹ lúc nào cũng tất bật lo toan, vun vén cho gia đình. Mẹ hi sinh tất cả để dành cho chị em tôi những điều hạnh phúc nhất.

Hàng ngày, mẹ dậy sớm để chuẩn bị cơm nước cho cả gia đình, đến tối, mẹ cũng không nghỉ ngơi mà tranh thủ khâu vá, đơm lại từng chiếc cúc áo cho bố con tôi. Mẹ yêu thương chúng tôi nhưng vẫn cô cùng nghiêm khắc. Những lúc bị mẹ trách mắng, tôi giận mẹ vô cùng nhưng sau tất cả, mọi việc mẹ làm chỉ vì mong tôi có một cuộc sống tốt đẹp.

Những bài học mẹ dạy là hành trang theo tôi suốt cuộc đời. Mẹ luôn nhắc nhở chúng tôi phải sống thật thà, chân thật, làm theo điều hay lẽ phải, luôn cảm thông và yêu thương người khác. Bận rộn là vậy nhưng sáng nào mẹ cũng chải tóc cho tôi đi học, tối đến lại tranh thủ hướng dẫn tôi làm bài. Với tôi, mẹ lúc nào cũng là cô giáo tuyệt vời nhất.

Những món ăn mẹ nấu không chỉ ngon mà còn chất chứa bao nhiêu tình cảm, đọng lại hương vị ngọt ngào không thể quên được. Những lúc rảnh rỗi, mẹ thường dạy tôi nấu ăn. Mẹ bảo như vậy sẽ biết cách chăm sóc bản thân mình và những người mình yêu thương. Hiểu được sự hi sinh vô bờ của mẹ, tôi càng thương mẹ hơn và tự nhủ không được làm cho mẹ phiền lòng.

Dù sau này, khi lớn lên, một ngày nào đó, tôi sẽ phải rời xa vòng tay chở che của mẹ nhưng tôi biết rằng: mẹ lúc nào cũng là chỗ dựa vững chắc nhất mỗi khi tôi gục ngã hay yếu đuối, dành cho tôi mọi tình yêu thương và sự hi sinh lớn lao nhất: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 4 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư