Mình thấy phục những dòng thơ giản dị nhưng ý nghĩa và giàu cảm xúc của cô Xuân Quỳnh quá. Thích cách xưng ” em’, cách gọi ” anh” ở bài này và nhiều bài khác nữa. Nghe thật nhiều cảm xúc .Tự nhiên viết đến đây mình…khựng lại, nhớ đến những lời của em Thúy : ” Chị lạ nhỉ, học kinh tế mà vẫn lãng mạn…”.
* Những dòng viết thêm…:
Vào một đêm cuối năm dương lịch 2009 và đầu năm 2010, như thường lệ, mình vẫn ngồi gõ gõ xem xem những dòng blog, những tin nhắn và cả những ” hot news” hôm nay có trên báo chí. Có một, à không – nhiều hơn 1 cuộc điện thoại – ko hẳn là để chúc mừng năm mới mà là để nói chuyện. Một người bạn lớn ở khá xa mình !Anh ấy có lẽ đang buồn và đang nhớ nhà. Mình cũng ko hiểu nổi lúc ấy nghĩ gì mà đã đọc thơ cho anh ấy nghe. Khá nhiều, trong đó có ” Trời trở rét”. Đọc xong rồi mới thảng thốt nghĩ rằng : “Thôi chết rồi, mình làm thế này người khác có hiểu nhầm ko nhỉ ? Vì hình như chỉ có những đôi…yêu nhau mới tình cảm nhường ấy”. Nhưng mình…đã làm mất rồi. Hic.
Đôi khi, người ta cũng ko hiểu chính mình và đôi khi người ta làm những thứ khiến người khác vui vẻ trong phút giây nhưng lại đau lòng dài dài sau đó. Cầu trời là mình ko rơi vào trường hợp ấy. Huhu
Sau này, mình đã quyết định sẽ ko bao giờ đọc thơ cho anh bạn ấy hay bất kì ai – ko phải người “đặc biệt” của mình nữa. Chắc là mình sợ, sợ điều gì đó quá xa xôi, mơ hồ và thiếu đi một chút chân thành trong những câu nói.
Khó nghĩ rồi, lại thêm một đêm dài ít ngủ. Ôi….
…Nhưng giá như mình có thể nói với ai đó – thật nhiều cảm xúc như mình luôn luôn có thể – rằng :
” Sao không cài khuy áo lại anh
Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét”
thì tốt quá. Những cảm xúc tuổi 20 thật…phí hoài vì …chẳng biết sử dụng vào đâu và…với ai cho hết. Ôi…!