Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tiếng Việt - Lớp 5
31/07/2021 21:26:22

Viết câu văn nói lên cảm xúc của em sau khi miêu tả cảnh mưa rào

viết câu văn nói lên cảm xúc của em sau khi miêu tả cảnh mưa rào
5 trả lời
Hỏi chi tiết
1.318
1
0
Unnie
31/07/2021 21:27:26
+5đ tặng

Bầu trời đang trong xanh nắng đẹp, bỗng có cơn gió mạnh nổi lên và ngay sau đó là những đám mây đen kéo tới, lập tức rơi xuống những hạt mưa. Cơn mưa kéo đến một cách thật bất ngờ và nhanh chóng.

Em đang trên đường đi học về phải tạt vào quán ven đường trú nhanh kẻo ướt, nhiều người đi cùng cũng vào đứng trú mưa. Thế mà vẫn có những anh thanh niên người chẳng mặc áo mưa những vẫn phóng xa lao đi giữa trời mưa, chỉ có những chiếc ô tô là chẳng hề quan tâm tới trời mưa hay nắng, vẫn ung dung và bình thản chạy. Trời mưa mỗi lúc càng mau và nặng hạt, cả con đường đã bị bao phủ bởi mây đen và màn mưa trắng xóa, nước mưa rơi xuống mặt đường, chảy xối xả theo hai đường rãnh thoát nước, nhưng vì mưa quá to nên nước chưa kịp thoát mà cứ lênh láng lên cả hè phố.

Hàng cây hai bên đường như đang tung tăng múa, đắm mình trong cơn mưa bởi chúng được rửa sạch bụi bẩn và tắm mát sau những ngày hè oi ả nóng rát. Mưa làm cho bầu không khí đang ngột ngạt bỗng mát mẻ và trong lành, nó giống như một món quà dành cho đường phố bị nắng thiêu trong một ngày, lại là món quà mát mẻ dành cho con người sau một ngày đi làm vất vả. Mưa to rồi dần dần ngớt, màn mưa mỏng dần, hiện ra những ngôi nhà phía xa xa, em đưa tay ra hứng, chỉ còn lắc rắc vài hột và có lẽ trời sắp tạnh hẳn. Thế rồi chỉ mấy phút sau mưa đã dứt hẳn, mọi người bắt đầu từ chỗ trú mưa ra về, em cũng bắt đầu đi về nhà sau cơn mưa.

Đi trên đường phố sau cơn mưa em cảm giác thật khoan khoái, thoải mái và dễ chịu, đường phố sạch bóng và hạt mưa trên những tán cây khẽ rơi như trút lại những dư âm cuối cùng của cơn mưa.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
1
+4đ tặng

Em rất thích ngắm nhìn những cơn mưa mùa xuân. Mưa xuân không vội vã, ồn ào như mưa hạ. Mưa xuân dịu dàng, chầm chậm, mang đến cảm giác bình yên và thư thái trong tâm hồn. Những hạt mưa bắt đầu rơi, hạt mưa nhỏ, lất phất trong gió, vương những giọt long lanh trên cánh đào mỏng manh, trên những chồi non cây lá. Mưa phảng phất trong không gian ấm áp của mùa xuân, nhè nhẹ, nhè nhẹ. Mưa dần buông những hạt cuối cùng, vạn vật được mưa tắm mắt trở nên căng tràn sức sống. Cánh mai vàng nhờ thưởng thức hạt ngọc tinh túy của bầu trời mà tươi tắn hơn. Chồi non mơn mởn, xanh biếc. Nương lúa, bãi ngô của người nông dân cũng mướt xanh. Mưa xuân diệu kỳ còn mang đến cho lòng người niềm vui khoan khoái, yêu biết bao nhiêu những cơn mưa xuân tuyệt vời như thế.

1
2
dogfish ✔
31/07/2021 21:28:00
+3đ tặng
Mưa! Hôm nay ta đã đi trong mưa, tắm mưa, dầm mưa. Cảm ơn mưa, cảm ơm vì ta đã được hòa mình vào mưa, được nếm trải hương vị của mưa và ngập tràn cảm xúc, suy nghĩ. Ta cũng không biết vì sao, tại sao lại thế nữa. Lúc ta đang lang thang không biết đi về đâu, không biết phải làm gì thì bỗng nhiên mưa đến, một cơn mưa ập xuống. Lúc đầu thì sao nhỉ? Ta đã tránh mưa, ta sợ mưa, sợ ướt, sợ...Nhưng rồi mọi cảm xúc ùa về, bỗng nhiên ta nảy ra một ý định sẽ đi trong mưa. Lúc đấy mưa lớn lắm, cơn mưa này làm ta nhớ đến một kỷ niệm, một ai đó. Trên người ta lúc ấy chả có gì ngoài một túi sách mang theo là đống lộn xộn giấy tờ, quần áo. Ta có thể bị ướt, ta có thể sao cũng được nhưng ta phải che chắn cho chút ít vật ta mang trên người. Cứ thế, ta ôm cặp, ta che cặp và ta đi trong mưa.Ta biết mọi người nhìn ta nhiều lắm, ta cũng biết và hiểu họ nghĩ gì, họ sẽ nói gì. Ta điên ư? Cũng được. Ta bị làm sao ư? Cũng chẳng sao. Người đời vẫn cứ cho ta là không bình thường đó thôi. Ta chỉ biết lúc đó mưa lớn lắm vì rất nhiều người dừng lại để tránh mưa, ta cũng không quan tâm nhiều lắm, chẳng qua vì đôi lúc ta có đi ngang qua họ thôi.Lúc đấy chỉ có ta và những hạt mưa, đâu đó, thi thoảng còn có những vệt sáng lóe lên, ta biết đó là chớp. Cũng may cho ta là mưa trong này không có sấm sét như ở quê ta, nếu không ta cũng sợ phát khiếp và cũng chẳng có gan đâu mà thả hồn trong mưa nữa. Ngày xưa, ngày đó ta còn ở quê, ta yêu mưa lắm, đã nhiều lần ta một mình đạp xe đi trong mưa, đó là những ngày tháng tuyệt vời nơi ta sinh ra, nơi ta đánh dấu tuổi thơ tươi đẹp, táo bạo và cũng biết bao tai tiếng. Tất cả chỉ còn là quá khứ, là một thời ta đã đi qua.Nhớ lại ta cũng không quên kỷ niệm về mưa nơi xa quê, ngoài bầu trời quê ta, ngoài hình ảnh những thửa ruộng ta đã đi qua trong mưa, những đường phố và những người thân quen, đây là lần thứ hai ta làm bạn cùng mưa. Cũng lâu rồi nhỉ? Ta nhớ hồi đó ta mới vào Sài Gòn học, cũng vào một buổi chiều mưa ta đã dầm mình trong mưa đi đón bạn. Hồi đó mới đẹp làm sao!

Hình ảnh của ta ngày đó là một đứa con gái ngây thơ, yếu đuối và cũng cá tính lắm, ta biết chứ vì ta sinh ra đã là như thế. Dù ở đâu, trong hoàn cảnh nào ta cũng không muốn mình sống một cách lặng lẽ giản đơn. Có lẽ vì điều đó mà sóng gió của cuộc đời mới tìm đến với ta. Kỷ niệm về mưa luôn đọng lại trong ta đến từng chi tiết, hình ảnh. Thế đó, chỉ để biết rằng ta thích mưa, ta yêu mưa.Chiều nay lúc đi trong mưa, mưa nhớ ta nghĩ gì không? Ta nghĩ nhiều lắm, ta đã nói với ta, nói với mưa nhiều điều mưa nhỉ! Ta muốn cảm xúc lúc đó hiện hữu để ta có thể viết lên tất cả, nói lên mọi điều. Ta đi, mưa rơi, cứ thế, cứ thế..., hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ. Từ sáng đến chiều ta nhớ lại mình không hề ăn gì, điều kinh khủng hơn là lấy một giọt nước ta cũng không buồn uống. Có đáng ngạc nhiên không nhỉ? Nhưng đó là sự thật.

Môi ta khô cháy, ta chẳng hề có cảm giác đói, lúc đó ta chỉ khát, cũng có thể ta chẳng biết là mình khát đâu, hay cũng chẳng buồn quan tâm là cơ thể ta một ngày mệt mỏi vì không được tiếp nạp năng lượng. Chỉ vô tình khi nhưng hạt mưa rơi trên mặt, rớt xuống môi ta, ta mới biết mình khát, ta mới thấy những hạt mưa đọng trên môi ngọt làm sao.

Cứ thế ta đã cố để những hạt mưa rơi vào miệng, ta uống nó, ta cảm nhận nó, ta như cảm nhận một điều gì đó không đơn giản như mưa, như nước. Ta đã nghĩ đến đời ta, nghĩ đến những gì đã qua, những người quanh ta, những điều sắp tới đang chờ ta, chờ sự quyết định của ta. Ta nhớ đến những nụ hôn, những đắng cay, hạnh phúc ngọt ngào của cái gọi là tình yêu trong đời ta.Ta muốn khóc, ta ước lúc đó mình có thể khóc, nhưng thật khó vì nước mắt của ta nó lì lắm, không chịu tuôn ra đâu dù lòng ta đang khóc. Ta cứ đi, mưa càng lúc càng lớn, đi được một lúc ta cảm thấy chân mình tê cứng, như nó to ra và chai cứng. Ta lạnh, ta ướt, rất may cho ta vì hôm nay hình ảnh của ta không phải là một người váy áo và dép cao. Ta đã mặc gì nhỉ? Ôi thật may mắn vì bộ đồ ngớ ngẩn đó có ích hơn trong hoàn cảnh đó, một điều đáng ngạc nhiên là hôm nay ta đi dép kẹp, cũng khá ổn trong hoàn cảnh này.

Đâu rồi hình ảnh một người kiêu ngạo với những bước đi đầy kiêu hãnh và dáng người với bờ vai và cái đầu luôn hiên ngang. Lúc đó chỉ còn lại hình ảnh một con bé ướt sũng, lạnh, chân gần như không bước nổi, ta cảm thấy như vai ta, người ta co lại. Lúc đó chắc chẳng có ma nào nhận ra ta là một cô gái, và chẳng ma nào thèm để ý đến vì ta là một cô gái, trong mắt họ hay chăng chỉ là một con dở người.
Cũng kệ, ta chẳng thèm quan tâm, với ta họ đều là những người xa lạ. Đầu óc quay cuồng với bao suy nghĩ, ta nghĩ về một chiều mưa, về một dáng hình, và biết bao câu nói, hình ảnh. Ta miên man với những kỷ niệm, khát khao và mong muốn.

Lúc đó ta nhớ lại, ta biết ta bước đi không nổi. Mưa cứ rơi, nhà vẫn chưa tới, gần như ta muốn bỏ cuộc, ta muốn có ai đó, người nào đó chở ta. Ngớ ngẩn hơn lúc đó ta ước một người đến nắm lấy tay ta, cõng ta đi, ta định hình rõ đó là ai, là người nào, nhưng càng nghĩ lại càng xót xa. Ta trở về với thực tại ta một mình và ta phải cố thôi.Lúc đó ta đã nghĩ khi về nhà tắm rửa xong ta phải ngồi ngay vào máy để viết nên tâm trạng và hình ảnh lúc ấy. Nhưng về nhà ta lại phải dọn dẹp và rồi lúc này đây ta mới có thể ngồi và hồi tưởng lại giờ phút ngớ ngẩn đó. Ta nhớ khi ta về gần đến nhà thì cũng là lúc mưa ngừng rơi, chỉ còn lác đác mấy hạt.Thế đấy, ta cười với mình và tự nhủ "Sau cơn mưa trời lại tạnh và sáng". Lúc đó đã là tối, sau cơn mưa ta biết mặt trăng sẽ sáng, vì hôm nay là 14 mà. Ta vừa ngó ra nhìn trời rồi, trời mát, không còn mây đen mù mịt, ta không thấy trăng đâu vì chỗ ta nhìn không thể thấy hết cả bầu trời.

Chân lý của cuộc đời luôn đúng, ta nhận ra rằng với ta chả có gì đáng sợ, không có gì là đường cùng. Có ý chí, quyết tâm là có con đường. Liệu chí ta đã hết, năng lượng sống trong ta không còn sao? Phải vươn lên sau khi ngã thôi, té thì đau đấy nhưng nhờ thế ta mới có thể tránh được một số bẫy đời, với ta kinh nghiệm vẫn là kim chỉ nam.Ví dụ trời mưa thường người ta sẽ tránh mưa hoặc che chắn, nhưng ta chấp nhận đi trong mưa, mưa ướt, lạnh, xa hơn hay chăng chỉ là một trận cảm sốt. Nhưng ta chẳng sao, có chăng chỉ là chân tay buồn đau một chút, bên cạnh đó nó cho ta thông suốt một số tư duy, một số điều. Ta đã nhận ra và chấp nhận một điều, ta là người cô độc, và ta hiểu ra ta có thể làm được nhiều điều hơn mình tưởng. Ta có thể đi bộ cả môt quãng đường rất dài, bình thường ta xin thua, ta có thể trả lời được người ta tránh né, ta đã tìm được giải pháp cho một việc.Thế là đủ với một người một ngày không thể giải quyết được gì cho đến lúc vừa xong. Ta chỉ biết ta thấy lúc này mình thoải mái hơn mưa à. Cám ơn trời phật, cha mẹ đã sinh con ra, đã cho con một đời để sống. Cám ơn người dù là ai, tốt hay xấu, yêu hay ghét cũng đã cho tôi được trải nghiệm và hiểu người hiểu đời hơn.
Cám ơn tất cả, sống là một nghệ thuật. Ta không dám nghĩ mình sẽ đóng vai gì, diễn như thế nào, ta sẽ không quan trọng và sợ hãi gì nữa. Đời và người hãy nhìn ta nhé! Ta sẽ thay đổi, sẽ cố gắng, sẽ là ta. Hãy đợi đấy!
4
0
Nguyễn Ngọc
31/07/2021 21:28:23
Em rất vui, vì em thích mưa ngay từ bé tí, nên được tả cảnh mưa là niềm vui của em!
1
0
Lisa Oppa
31/07/2021 21:28:28
+1đ tặng

Chiều hôm qua, khi đang trên đường đi học về thì bỗng nhiên trời đổ mưa xối xả, cơn mưa tháng bảy như trút nước cả bầu trời xuống lòng đường. Em và Lâm cùng vào trú tại một quán nhỏ ven đường.

Những hạt mưa lúc mới đầu nhỏ nhẹ, rồi càng lúc càng thêm nặng hạt, kéo đến rào rào, đổ xuống mặt đường đang nóng ran giữa trời nắng tháng 7. Mưa lớn kèm theo những trận gió to, đập vào những tán cây rồi lại rũ xuống lòng đường. Trên đường phố những mái nhà tôn đang vang lên những tiếng lộp bộp nghe rất ồn ào, và cảm giác như trận mưa càng to thêm.

Con đường đang lúc tan tầm nên mọi người ai cũng đi thật nhanh để trở về nhà, những chiếc xe máy, xe đạp cứ thế lao vun vút đi qua chỉ có những chiếc ô tô là vẫn bình thản giữa trời mưa. Có người thì mặc áo mưa, người còn chẳng thèm đội mũ, họ đang tất tả dưới cơn mưa, có nhiều người kịp ghé vào quán mua áo mưa còn nhiều người đã ướt hết rồi nên chẳng cần mua làm gì. Tiếng mưa hào tiếng mái tôn rồi tiếng xe cứ ầm ầm qua lại làm cho đường phố bỗng ồn ào.

Cơn mưa xối xả đã đập tan cái nóng oi ả của con phố, đường xá và cây cối, tường nhà được rửa sạch bụi, cảnh vật và con người như được tắm mát trong cơn mưa ấy. Càng lúc mưa lại càng thêm to, kèm theo những tia sét sáng rực trên bầu trời và tiếng sấm đùng đùng như xé tan bầu trời. Đàn chim dáo dác bay tìm nơi ẩn trú, rồi những con chó đi chơi đâu về đang chạy lang thang về nhà. Gió to làm cho lá cây rơi rụng lả tả xuống đường chìm ngập trong nước.

Nhìn ngắm con đường khi trời đang mưa cho em một cảm giác thật bình yên, trong lành và mát dịu.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng bạn bè học sinh cả nước, đến LAZI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Câu hỏi Tiếng Việt mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo