Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Lập dàn ý với đề bài: Tôi không phải là cô chủ, cậu chủ tốt

Lập dàn ý với đề bài:Tôi không phải là cô chủ, cậu chủ tốt.
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
747
3
1
Toxic
16/08/2021 15:27:47
+5đ tặng
1. Dàn ý Kể về một lần em mắc lỗi - Mẫu 1

a. Mở bài

  • Tuổi thơ mỗi người ai cũng có nhiều kỉ niệm đáng nhớ
  • Nhưng em nhớ nhất là một lần đã phạm lỗi hồi lớp 2, khiến mẹ phải buồn lòng.

b. Thân bài

- Hoàn cảnh diễn ra sự việc:

  • Hôm đó, là ngày thứ 2, theo thường lệ em sẽ phải đến trường để học tập
  • Nhưng do lười biếng, không muốn đi học nên em đã giả vờ đau bụng để xin mẹ nghỉ học

- Diễn biến sự việc:

  • Khi bước vào phòng thấy em nằm ôm bụng, mẹ đã rất lo lắng. Vội chạy lại xoa bụng cho em.
  • Thấy em mãi vẫn âm ỉ đau, mẹ ra ngoài gọi điện cho cô giáo xin nghỉ
  • Em nằm trên giường vô cùng sung sướng, nghĩ đến đã đánh lừa được mẹ mà nằm cười khúc khích ở trong chăn
  • Một lát sau, mẹ trở lại, mang theo bát cháo nóng, dặn em ăn đi rồi nằm nghỉ ở nhà để mẹ đi làm
  • Em vui vẻ chào mẹ rồi nằm xuống chờ mẹ ra khỏi nhà
  • Sau khi xác nhận mẹ đã đi làm, em liền bật tung chăn ra, ngồi chơi ở trong phòng khách
  • Vừa xem ti vi, em vừa ăn kẹo, bánh rất sung sướng
  • Chợt, nghe thấy tiếng mở cửa, em sững sờ nhìn lại, thì thấy mẹ mang theo một túi thuốc đang đứng ở cửa. Thì ra mẹ đã xin nghỉ làm, đi mua thuốc rồi về nhà chăm em ngay
  • Thấy em ngồi chơi như vậy, mẹ hiểu ra ngay, thế nhưng mẹ chẳng nói gì mà im lặng đi thẳng vào phòng ngủ
  • Một mình ngồi ở phòng khách, dù không bị mẹ trách mắng nhưng em chẳng thấy dễ chịu chút nào
  • Sự hối lỗi, đau khổ trào dâng lên khi em nghĩ về ánh mắt thất vọng của mẹ
  • Thế là lấy hết can đảm, em chạy vào phòng để xin lỗi mẹ

- Kết quả:

  • Em rón rén đi vào thấy mẹ đang nằm trên giường, nhắm mắt như ngủ, nhưng em biết mẹ vẫn đang thức
  • Em nằm xuống cạnh mẹ, ôm lấy mẹ và xin lỗi
  • Một lát sau, mẹ nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc em và tha thứ cho em
  • Mẹ còn dặn dò em rằng từ nay về sau không được nói dối nữa, phải chăm chỉ học tập. Em dạ một tiếng thật to rồi ôm chặt lấy mẹ, cười khúc khích.

c. Kết bài

  • Kỉ niệm lần đó tuy không phải kỉ niệm đẹp nhưng em vẫn sẽ nhớ mãi
  • Vì nhờ lần mắc lỗi đó mà em rút ra được bài học lớn, và thay đổi bản thân mình

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
4
+3đ tặng

1. Mở bài cho đề kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ

Tên tôi là Đô – la, tôi là cún cưng của cô chủ Giang. Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một trải nghiệm nhớ đời của tôi khi bị lạc mất cô chủ vào tuần trước.

2. Thân bài cho đề kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ

– Một ngày chủ nhật đẹp trời, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống bộ lông màu sô-cô-la của tôi, khiến những sợi tóc và cả ria của tôi đều ánh lên như những sợi tơ óng mượt.

– Cô chủ rất vui vẻ nên liền dẫn tôi đi dạo ở công viên gần nhà

– Tôi chạy nhảy khắp nơi, khiến cho cô chủ nhiều khi cứ phải ghìm dây lại vì tôi chạy nhanh quá

– Đến công viên, cô chủ liền tháo vòng dây ra để tôi được thỏa thích chạy nhảy

– Mải chơi mà tôi phớt lờ luôn cả tiếng gọi của cô chủ nên tôi đã bị lạc

– Lạc cô chủ, tôi vừa buồn vừa đói nằm trên bãi cỏ tại công viên

– Đến tối cô chủ đã tìm thấy tôi, tôi vui mừng và cảm thấy có lỗi

3. Kết bài cho đề kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ

Tôi đã bị lạc như vậy vào tuần trước đấy. Tôi tự hứa với mình từ nay sẽ luôn ngoan ngoãn và nghe lời cô chủ, không bao giờ mải chơi để lạc mất cô chủ nữa. Một lần như vậy, tôi đã rất sợ rồi, nhưng quan trọng là tôi biết, nếu lạc mất tôi lần nữa, cô chủ sẽ buồn lắm, bởi cô chủ coi tôi như một người bạn thân thiết.

Kể về tâm sự của một chú chó bị lạc chủ - Mẫu 1

Tiếng người hú, tiếng tù và thúc giục, tiếng sủa ăng ẳng của lũ bạn tôi làm náo động cả góc rừng. Không lẫn vào đâu được là tiếng sủa "gâu gâu" trầm trầm và vang dội của tôi, một chú chó săn lão luyện.

Tiếng súng chát chúa của ông chủ đã hạ gục một con dê núi, nhưng nó chỉ quỵ xuống một lát rồi vùng dậy chạy bán sống bán chết. Tôi lao lên như một mũi tên. Ngang qua suối cạn, con dê vấp ngã. Tôi bồi tiếp hai cú vào cổ, dê núi tắt thở. Mọi người lục tục chạy tới, vui mừng khiêng con thú về. Ông chủ vỗ nhẹ vào hai má tôi và khen: Tốt lắm! Giỏi lắm!

Cuộc săn tiếp tục. Tôi chạy trước, mũi khịt khịt đánh hơi, hi vọng lập thêm chiến công. Đây rồi! Có mùi gì hăng hắc cùng tiếng sột soạt khe khẽ. Một bóng đen vụt qua. Tôi mê mải lao theo.

Bỗng một quả rừng rơi xuống trúng đầu làm tôi chợt tỉnh. Con thú chạy đâu mất mà tiếng người cũng chỉ thoang thoảng trong gió. Tôi dừng lại nhìn quanh. Sao im ắng quá vậy? Trời bắt đầu tối. Tôi vội vàng chạy theo lối cũ trở về.

Nhưng dường như càng chạy càng không tìm thấy lối ra. Mỗi gốc cây ngọn cỏ quanh tôi xa lạ như chưa từng gặp bao giờ. Khu rừng rậm rịt, bóng tối như bưng lấy mắt, như bịt chặt tai. Tôi mệt mỏi rã rời, tìm một hốc cây có nhiều lá khô nằm khoanh cho đỡ mệt. Chỉ mong sao ngủ quên đi cho đến khi trời sáng. Nhưng bóng tối, cảnh lạ khiến cho tôi không sao chợp mắt được. Cơn đói cồn cào gợi tôi nhớ tới những bữa ăn ngon lành ở nhà. Họ nhà chó chúng tôi vốn dũng cảm nhưng lúc này xung quanh yên ắng quá nên tôi thèm hơi ấm của con người. ông chủ quý tôi lắm. Ông rất ít nói. Khi nào vui vẻ hoặc hài lòng, ông thường vuốt bộ lông mượt của tôi, vỗ vỗ vào má tôi và khen: Giỏi lắm! Tốt lắm! Còn tôi ngước nhìn ông, mắt sáng long lanh và đuôi thì ngoáy tít mừng rỡ.

Chạy suốt ngày, giờ đây tôi thấy mệt. Nhớ lại có lần mải săn mồi, chân trước của tôi vấp vào đá tóe máu. Ông chủ đã kiếm lá dịt vào vết thương rồi băng bó cho tôi. Mấy ngày tôi đau chân, ông chủ xích tôi bên cạnh cầu thang, không cho chạy nhảy. Sáng sáng, ông tháo xích dắt tôi đi một vòng quanh xóm. Nhờ thế mà chân tôi mau lành.

Giờ này, tôi nằm đây, còn ông chủ chắc cũng đang hú gọi tôi khắp ngả. Không thấy tôi về nhà, chắc là ông lo và thương lắm. Biết đâu ông lại đeo súng, xách đèn bươn bả đi tìm dọc bìa rừng.

Suy nghĩ miên man, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh lại thì trời đã tang tảng sáng. Không chịu làm mồi cho thú dữ, càng không thể lang thang trong rừng như lũ chó hoang, tôi phải tìm ra đường về. Nhất định phải về với ông chủ yêu quý của tôi. Tôi đứng dậy nhìn bốn phía, mũi khịt khịt đánh hơi, tai dỏng lên nghe ngóng rồi lao đi với niềm hy vọng.

✨Vanh Bú L.ồn Thảo✨
cho luôn Làm văn cho đỡ tìm
Trần Minh Khuê
Mình nghĩ là làm vai con người mà bn
Trần Minh Khuê
Mình nghĩ là phải làm vai con người sẽ đúng hơn đó

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×