LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu

Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu:

     “Mình muốn thành ai, thì tự quyết. Có những tuổi trẻ đầy sức sống, bụng sáu múi, mặt đẹp sáng bừng, trí não thông tuệ,… ở ngoài sân bóng, ngoài hồ bơi, trong những trung tâm: thể dục thể thao, các nhà văn hóa, cùng nắm tay nhau hát vang ngoài công viên, đi vùng cao xóa mù chữ, mang ánh sáng văn hóa tới cộng đồng. Chúng ta có một quỹ thời gian ít ỏi để xây dựng nền móng cho ngôi nhà mình. Thành cao ốc chọc trời hay nhà tranh xiêu vẹo thì tùy bạn quyết định vào hôm nay. Nếu để ngày mai, bạn đã bị mất một ngày vô nghĩa và có khi sẽ không bao giờ làm được cái gì hết. Người thất bại hay hẹn, câu cửa miệng là: “Thôi từ từ, để mai cũng được”.

(Tony buổi sáng, Trích Một lá thư Quảng Bình – Trên đường băng, NXB Trẻ, 2017)

3.     Từ nội dung của đoạn trích kết hợp với những hiểu biết xã hội, em hãy viết đoạn văn nghị luận khoảng 2/3 trang giấy thi nêu suy nghĩ về giá trị của thời gian đối với mỗi người.

2 trả lời
Hỏi chi tiết
1.128
1
0
dogfish ✔
26/08/2021 06:34:17
+5đ tặng

Nếu như trước đây người ta hay so sánh đời người như dòng sông với những khúc quanh thăng trầm mà con người như là sản phẩm của số phận thì ngày nay đã có người ví von nó như chiếc bánh thời gian mà con người vốn sinh ra khác nhau nên chọn những cách khác nhau để ăn dần chiếc bánh ấy. Cũng như chiếc bánh có nhiều phần trong đó mỗi phần có ít nhiều hương vị khác nhau, đời người có nhiều giai đoạn với những công việc, trách nhiệm, ước mơ, hoài bão và cả những cung bậc tình cảm khác nhau.

Kẻ tham lam, háu ăn ngấu nghiến chiếc bánh của mình không thương tiếc đến nỗi trong nháy mắt nó chỉ còn là những mẫu vụn trên bàn ăn cuộc đời. Kẻ khảnh ăn chỉ tìm thấy khoái khẩu nơi phần nhân bánh, và sau khi thưởng thức xong, họ vứt lại cái vỏ bánh bên đĩa ăn mà không biết rằng chính cái vỏ bánh chẳng mấy ngon ấy lại cung cấp năng lượng cho cả cuộc đời và họ lại mơ tưởng một cái nhân bánh thứ hai mà không bao giờ có nữa. Cũng có kẻ thứ ba chậm rãi ăn tứng phần vỏ của chiếc bánh và cố để dành lại phần nhân ngon lành cho lần thưởng thức cuối cùng. Nhưng cũng chính lúc ấy y thấy no và không thiết ăn nữa hoặc ăn nhưng chẳng còn thấy ngon lành gì.

Loại người thứ nhất nêu trên là những kẻ sống nhanh, sống gấp. Họ sống thể như là thế giới sắp tận diệt đến nơi. Và với nhịp sống hối hả của mình, họ không còn thì giờ để chiêm nghiệm, suy tư hay thưởng ngoạn vẻ đẹp của bầu trời thu xanh yên ả hay ánh sáng huy hoàng của những vì sao đêm. Thực ra, họ sinh ra không phải để sống mà đúng hơn là để chuẩn bị sống.

Loại người thứ hai sống theo kiểu hưởng lạc họ xa lánh những người bạn tốt như công việc, trách nhiệm và bổn phận và giao du với những kẻ xấu như quyền lợi, tiện nghi vật chất. Họ tiêu phần lớn thời gian cho thú vui và trò tiêu khiển; họ chiều chuộng những ham muốn thấp hèn của một cuộc sống dễ dãi.

Loại người thứ ba vừa dễ thương vừa tội nghiệp. Trái ngược với loại thứ hai, họ dành hầu hết quỹ thời gian cho học tập, công việc và trăm thứ trách nhiệm trên đời. Sau khi đã đạt được những điều mong muốn họ bàng hoàng khi nhận ra rằng mình đã đánh mất một cái gì đó rất quan trọng trong một giai đoạn của đời mình hay là cả cuộc đời mà họ không thể tìm thấy lại được.

Cứ nhìn xung quanh ta thôi sẽ thấy muôn vàn thí dụ.

Một đứa trẻ cũng có thể đánh mất tuổi thơ vì phải miệt mài theo lời bố mẹ đi “luyện công” để vào lớp Một, rồi phấn đấu để đạt học sinh giỏi 12 năm liền với phương châm luyện rồi thi, thi xong lại luyện ngoài ra không còn gì là quan trọng cả. Sau khi đạt được ước mơ “cháy bỏng” của bản thân cũng như gia đình, người bạn tội nghiệp của chúng ta mới sực nhớ tới cánh diều tuổi thơ và tự chiều chuộng mình bằng một buổi chiều thả diều trên đồng quê. Nhưng, hỡi ôi, một thanh niên đã 18 tuổi thì tâm hồn không còn đủ ấu thơ để thả hồn mơ ước theo cánh diều vi vu như một đứa bé lên tám lên mười được nữa!

Có lẽ mọi so sánh đều khập khiễng: khác với chiếc bánh thông thường, chiếc bánh thời gian cứ vơi dần cho dù bạn có cố nhịn hay để dành. Vậy cách ăn bánh khôn ngoan nhất, theo tôi nghĩ, là ăn từ từ từng miếng một cả phần vỏ lẫn phần nhân cùng lúc, thưởng thức nó từ đầu tới cuối, nghĩ rằng nó là chiếc bánh ngon nhất, hoàn hảo nhất vì nó là duy nhất cho mỗi một người.

Nói cách khác phải dùng cái quỹ thời gian hữu hạn của chúng ta theo đúng từng giai đoạn của đời người: không chậm chạp để phải hối tiếc vì những gì mình đã bỏ lỡ ngày hôm qua cũng không vội vã để chẳng còn gi mà thưởng thức ngày mai.

Hãy sống đúng với lứa tuổi của chúng ta. Hãy học tập chăm chỉ và vui chơi lành mạnh khi bạn còn là học sinh; hãy chuẩn bị tốt nhất cho tương lại nhưng đừng quên rằng cuộc sống con người lại nằm trong hiện tại, như các bạn tôi thường nói nôm na với nhau: “Học không chơi mất đời tuổi trẻ, chơi không học bán rẻ tương lai.” Con người sinh ra để sống không phải để chuẩn bị sống, do đó hãy sống mỗi ngày khi nó đến và không đốt cháy ngọn nến cuộc đời ta ở cả hai đầu.

Theo thiển ý của tôi, chiếc bánh thời gian chính là cái vốn thời gian hữu hạn trong đó con người thể hiện sự hiện hữu của mình như một cá nhân có ý thức. Do vậy, sử dụng thời gian một cách khôn ngoan và hợp lý là thể hiện một lối sống lành mạnh và bản lĩnh của một con người biết làm chủ bản thân. “Đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao để khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí…”.


 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Nguyễn Nguyễn
26/08/2021 06:52:18
+4đ tặng

Ngay từ khi còn thơ bé ta vẫn thường nghe mọi người nhắc nhở rằng: "Thời gian là vàng là bạc" và chẳng ai mua được thời gian cả, nó cứ trôi đi một cách vô tình, mà chưa một lần dừng lại vì ai bao giờ. Tôi tự hỏi trong cuộc sống này liệu có được bao nhiêu người ý thức được giá trị của thời gian, nhận ra quy luật của thời gian giống như nhà thơ Xuân Diệu đã từng. Hay là người ta chỉ biết phung phí thời gian vào những trò vô bổ, lãng phí thanh xuân để rồi khi tuổi đã xế chiều lại than thở trách móc lúc tuổi trẻ dại khờ.

Thời gian là một khái niệm để diễn tả trình tự xảy ra trước sau của các sự kiện trong vũ trụ, thời gian chỉ đi theo một chiều duy nhất từ quá khứ đến hiện tại và tương lai. Sự tồn tại của khái niệm thời gian chỉ thực sự có ý nghĩa khi mà các sự vật trong vũ trụ có biến đổi và vận động, thời gian trôi đi gắn liền với sự thay đổi trạng thái các sự vật. Xa xưa, người ta ước lượng thời gian, giờ giấc bằng cách quan sát sự thay đổi của mặt trăng, mặt trời. Trong xã hội hiện đại sự xuất hiện của đồng hồ, của lịch là những công cụ đo đếm thời gian một cách chính xác, giúp con người ý thức rõ ràng hơn về sự trôi chảy của thời gian. Tuy thế nhưng thời gian là một khái niệm khá trừu tượng, mặc dù vẫn được chúng ta sử dụng một cách phổ biến trong đời sống hằng ngày. Có một điều ta biết chắc được rằng thời gian là vô cùng tận, không bao giờ có thể kết thúc, nhưng thời gian của cuộc đời thì lại là khái niệm khác. Thời gian của con người là khoảng thời gian còn tại thế, là hữu hạn, chung quy mỗi người cũng chỉ có mấy chục năm đời người rồi lại trở về với cát bụi, thành thứ hư không mà thôi.

Vẫn biết rằng mỗi một con người có một cách cảm nhận sự trôi chảy của thời gian khác nhau, cũng có những cách của riêng mình để sử dụng thời gian một cách hợp lý, để cảm thấy hạnh phúc, đôi lúc cũng có thể là khổ đau. Thời gian là điều kỳ diệu mà tạo hóa đã ban cho con người, là món quà tặng được sánh ngang “với vàng với bạc”. Nhưng đến ngày hôm nay tôi lại nghĩ rằng, thời gian của mỗi chúng ta đều là vô giá. Chẳng có thứ tiền nào, vàng nào, bạc nào thậm chứ chẳng có một thứ kim cương đắt giá nào có thể mua lại thời gian trong cuộc sống. Mỗi chúng ta cũng chẳng có ai có đủ quyền năng để nắm giữ, khiến thời gian ngừng trôi, hay cất thời gian và một chiếc tủ kín mà khóa lại, dành dụm cho riêng mình. Thời gian là thứ vô tình nhất trong vũ trụ, chẳng vì một ai mà dừng lại, cứ trôi mãi về tương lai, thời gian lấy đi của chúng ta vô số thứ từ thanh xuân, tuổi trẻ, những ngày tháng hạnh phúc nhất, những kỷ niệm đẹp đẽ nhất, lấy đi của chúng ta những người thân yêu, những thứ chúng ta từng trân trọng nhất, đó là sự tàn nhẫn, là quy luật tất yếu của thời gian, ai có thể chống lại đây. Thế nhưng, thời gian cũng mang lại cho chúng ta nhiều điều hữu ích, thời gian để cho chúng ta được lãng quên tất cả, chữa lành mọi vết thương lòng dù nó từng đau đớn đến nhường nào. Thời gian là cơ hội cho con người ta được trưởng thành, được nếm trải đủ mọi chông gai, hạnh phúc trong cuộc sống, làm cho con người ta thay đổi mọi mặt từ thể chất đến tinh thần. Nhờ liều thuốc quý là thời gian, con người ta mới nhận ra được nhiều chân lý, nhiều bài học từ đó tỉnh ngộ để biết trân quý những giá trị vốn tồn tại bên cạnh mình như tình thân, tình yêu, tình bạn và càng thêm trân trọng quãng thời gian sống của bản thân mình hơn.

Nhưng cuộc sống vốn ngắn ngủi như thế, thanh xuân tuổi trẻ cũng chỉ có hạn mức, thời gian ở đâu để cho chúng ta lãng phí? Với một quãng đời ngót nghét mấy chục năm trời không dài cũng chẳng ngắn, nhưng đủ để con người ta sống và thay đổi, để làm nên những điều kỳ diệu, hữu ích cho xã hội. Ngoài kia, ai cũng tận dụng một cách thật hữu hiệu thời gian của bản thân để trau dồi thêm kiến thức, tu dưỡng đạo đức tập trung sức lực và tuổi trẻ để sáng tạo, nghiên cứu, lao động tích cực. Để nhanh chóng chạm tay đến ước mơ của bản thân, làm ra những giá trị, những thành quả tốt đẹp, khiến cuộc sống trở nên tươi đẹp, xã hội ngày một phát triển. Thời gian, đặc biệt là trong những năm tháng thanh xuân, chúng ta nếu biết sử dụng một cách hợp lý, biết trân trọng nó thì khẳng định một điều rằng bạn đã có cơ hội thành công hơn so với những người khác rất nhiều rồi đó. Người biết tranh thủ từng giờ từng phút để lao động và học tập là những người thông minh, biết cách sắp xếp cuộc sống có trật tự, có mục tiêu, mục đích và lý tưởng rõ ràng, đó là biểu hiện rõ ràng nhất về một con người sẽ chóng thành công trong tương lai gần. Còn ngược lại những con người lười biếng, ỷ lại vào thanh xuân, vào tuổi trẻ vì nghĩ rằng thời gian còn dài, để mà lao vào những cuộc vui không bến bờ, những trò vô bổ, đọc những cuốn sách tầm thường, không giá trị, lấy việc lướt facebook làm niềm vui, thì khó có thể thành công được. Bởi khi bạn tỉnh ngộ thì xung quanh bạn, những người khác đã về tới đích, đã chạm đến ước mơ, đã có một tương lai tốt đẹp, chỉ riêng bạn vẫn còn loay hoay ở vạch xuất phát, thanh xuân đã bị bạn hao mòn gần hết. Lúc này đây làm cái gì cũng là muộn lắm rồi, cố gắng gấp mười lần đi nữa cũng chẳng đuổi kịp bước đi vô tình của thời gian, bạn sẽ chỉ thấy một thân thể già cỗi, một tâm hồn nhạt nhẽo, một cuộc đời thất bại trước mắt. Thật khủng khiếp biết chừng nào!

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư