Bài thơ "Khúc dân ca" khéo léo hòa quyện giữa âm hưởng dân gian và hiện đại, tạo nên nét đặc sắc nghệ thuật độc đáo. Trước hết, hình ảnh "con cò" được sử dụng như một biểu tượng của quê hương, gợi lên vẻ đẹp thanh bình và giản dị của cuộc sống nông thôn Việt Nam. Hình ảnh này không chỉ xuất hiện trong truyền thuyết văn hóa mà còn ẩn chứa trong tâm hồn của người dân, thể hiện sự gắn bó chặt chẽ giữa con người và thiên nhiên. Trong khúc I, sự đối lập giữa "cò bay" và "câu quan họ" không chỉ tạo nên âm hưởng nhạc điệu du dương mà còn gợi lên hình ảnh của những người chiến sĩ ra trận, khi âm nhạc trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Câu hát "Nghe ai hát giữa núi non" như một tiếng gọi mạnh mẽ, xây dựng tâm lý lạc quan và một tinh thần yêu nước mãnh liệt. Khúc II mang đậm tính tự sự, câu hỏi "Cũ sao được..." thể hiện sự trăn trở và tôn vinh vẻ đẹp vĩnh cửu của quê hương. Hình ảnh "dải đất" và "cánh cò" được nhắc lại như một cách khẳng định giá trị lịch sử và văn hóa của nơi mình sinh ra, đồng thời cũng là sự gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ trong quá khứ. Cuối cùng, ở khúc III, sự khẳng định "Là ta, ta hát những lời của ta!" thể hiện cái tôi mạnh mẽ của tác giả và sự tự hào về tiếng hát quê hương. Ở đây, âm nhạc không chỉ là phương tiện giao tiếp mà còn là nguồn động lực tinh thần cho mỗi người, là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại. Qua các hình ảnh thơ và âm hưởng dân ca, bài thơ vừa mang tính triết lý vừa giàu cảm xúc, thể hiện được tình yêu quê hương gắn bó, sự hòa quyện sâu sắc giữa con người với thiên nhiên và văn hóa của dân tộc.