Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy kể một câu chuyện mà em ấn tượng sâu sắc nhất

hãy kể một câu chuyện mà em ấn tượng sâu sắc nhất
4 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
509
1
1
Nguyễn Nguyễn
10/09/2021 17:34:15
+5đ tặng

Trong các kỷ niệm từ năm lớp một tới bây giờ, em còn nhớ mãi kỉ niệm về ngày đầu tiên chuyển đến học tại ngôi trường ............. thân yêu.
Khi chuyển nhà từ vùng quê vào đây từ năm học lớp ba, em phải rời xa trường cũ. Ngày đầu tiên đi học tại trường mới, em cảm thấy rất bỡ ngỡ vì chẳng có ai là bạn bè, thầy cô quen thuộc của em tại đây. Các tiết học dường như dài mãi không thôi. Giờ ra chơi, thấy các bạn vui chơi, chạy nhảy, nói chuyện, cười đùa vui vẻ cùng nhau em chợt cảm thấy vô cùng tủi thân và bật khóc một mình ở góc sân.
Em không để ý có một bạn nam đã tiến lại bên em từ lúc nào. Bằng giọng nói nhẹ nhàng bạn hỏi em "Bạn làm sao thế?". Đang cảm thấy cô đơn và buồn bã nên khi có người hỏi em lại càng thút thít, chẳng trả lời bạn. Bạn không bỏ đi, cũng chẳng hỏi gì thêm, chỉ tiến lại gần, quàng tay lên vai em. Thế rồi dù chưa biết bạn là ai, em đã kể hết với bạn về việc em phải theo ba mẹ chuyển nhà khiến em phải chuyển trường, làm cho em cảm thấy lạc lõng, chẳng có ai để chơi cùng. Bạn đã an ủi em, chúng em ngồi với nhau suốt giờ ra chơi, kể cho nhau nghe về chuyện của mỗi đứa. Thì ra bạn tên là Vũ Hùng và bạn học chung lớp với em. Cuối giờ học hôm đó em thấy trong lòng vui vui vì giờ đây em đã có Hùng làm bạn.
Từ đó, mỗi khi đến giờ ra chơi, chúng em lại ngồi chơi hoặc kể chuyện cho nhau nghe hay trao đổi góp ý cho nhau về cách làm bài... làm cho em quên đi sự trống trải, tủi thân và chúng em trở thành bạn thân.
Bạn đã đến bên em như một ông tiên nhỏ, với ánh mắt đen lay láy hiền dịu và nụ cười rạng rỡ, thân thiện. Bạn đã trở thành người bạn đầu tiên của em tại ngôi trường mới đến này.
Những ngày đi học tiếp theo dần trở nên đầy hứng thú, mỗi ngày em lại có thêm những người bạn mới nhưng Hùng và kỉ niệm về ngày đầu tiên ấy luôn in đậm trong tâm trí em.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
1
danh
10/09/2021 17:35:30
+4đ tặng
Bây giờ tôi đã là một học sinh lớp 6. Thỉnh thoảng, vào lúc rảnh rỗi, tôi lại ôn lại kỉ niệm bằng cách xem lại những tấm ảnh tập thể hồi cuối cấp tiểu học mà không biết chán: Cả lớp tôi cười thật tươi hôn cô Thúy. Những lúc ấy, tôi lại nhớ đến một kỉ niệm mà chắc sẽ khổng hao giờ phai trong tâm trí tôi. Đó chính là buổi tổng kết năm học lớp 5 của lớp tôi và cũng là buổi tổng kết cuối cùngcủa bậc Tiểu học.

Tôi còn nhớ rõ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi và mặc đồng phục gọn gàng, đầy đủ. Khi cả lớp đã đến hết, hạn lớp trưởng bảo các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và hết sức trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Chim cũng ngừng hót để nhường cho giọng nói ấm áp của cô trong bài phát biểu. Thoạt đầu, khi nghe cô giáo nói về thành tích học tập, rèn luyện, cả lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì các thành tích mà lớp đạt được. Nhưng khi nghe cô giáo nhận xét khuyết điểm thì người nào cũng cảm thấy xấu hổ vì chưa làm cho tập thể lớp tiến bộ, để cô giáo phải phê hình, nhắc nhở. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy một nụ cười đã nở rạng rỡ trẽê khuôn mặt hiền từ của cô. Và sau đó, cô đã nhắc nhở chúng tôi một câu mà tôi vẫn khắc ghi trong lòng. Cô nói: "Như vậy là năm học lớp 5 và cũng là năm năm đã qua trong mái trường tiểu học. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một số bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Nốt năm học này, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô chắc và hy vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng và nghe lời các thầy cô giáo nhé! Hãy hứa với cô đi!". Đến lúc này thì cô đã rơm rớm nước mắt, làm cho cả lớp xúc động. Các bạn gái vì sắp phải xa nhau nên khóc nức nở. Mắt mấy bạn đỏ hoe, còn tôi lúc ấy, tôi cố gắng nén cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai tay áo. Cô giáo nói: "Học tập quả là khó khăn nhưng cô tin các hạn học sinh của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!". Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tội vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thía biết bao! Những lời ấy như một chiếc khăn lau hết nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt với bao nhiêu bánh kẹo, hoa quả. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ. Thế là các bạn sôi nổi hẳn lên. Các tiết mục văn nghệ “cây nhà lá vườn” được cổ vũ nồng nhiệt. Cuối cùng, chúng tôi ra chụp ảnh kỉ niệm với cô trên sân trường vàng tươi màu nắng. Ai nấy đều lưu luyến và đều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.

Bậc Tiểu học là bậc học chứa nhiều kỉ niệm khó quên và có lẽ buổi tổng kết này sẽ là kỉ niệm không thể nào phai trong tâm trí các bạn lớp 5B chúng tôi.
1
1
Tâm Như
10/09/2021 18:58:07
+3đ tặng

Năm nay tôi vào lớp 6, còn bé Nhi thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi và Nhi tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm! Tất cả bắt đầu từ lần ấy…

Năm ấy, tôi học lớp bốn còn bé Nhi học lớp hai. Tội nghiệp bé Nhi! Bố nó ham mê cờ bạc, rượu chè đi suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi con. Mẹ nó không chịu được, quyết định đưa nó về bà ngoại. Nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. Thế là anh em quen nhau từ đó.

Một buổi chiều hè, tôi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. Tôi hỏi:

- Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho?

Bé Nhi nói:

- Anh biết không! Ngày xưa em mơ ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố là cột buồm vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em sẽ chở những ước mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được.

- Đừng buồn em ạ! Hãy cố gắng lên! Nào, đi! Đi với anh!

Tôi dắt bé Nhi đi hái những lá tre nghe thật to để gấp thuyền lá thả trôi sông. Tôi cọng lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng bé Nhi. Nhưng Nhi không giữ được, bé thả ngay xuống nước. Kỳ lạ là con thuyền lại không trôi. Nó mắc cạn vào ngay đám rong đang bò lổm ngổm ở giữa dòng. Bé Nhi nói:

- Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào nó đi được, chỉ có thể chìm thôi!

Tôi nghe vậy thấy vừa tiếc, lại vừa thương Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vượt chiếc thuyền lên. Nước đến bụng rồi đến cổ. Bỗng “sụt” chân tôi trượt phải một hố bùn giữa sông ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. Tôi cố gắng chới với trong khi một tay vẫn dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. Mấy phút sau, tôi bò lên được tới bờ khi bụng đã uống no nước nhưng rất may không sao, còn lấy được con thuyền nguyên vẹn cho bé Nhi. Nhìn thấy tôi, con bé mặt tái mét và sợ hãi. Tôi khẽ an ủi:

- Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thỏa thích trên sông.

Hôm đó, vì sợ mẹ mắng, tôi và bé Nhi ngồi ở bờ sông cho đến khô quần áo mới dám về. Đêm, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện ban chiều không nói. Mẹ thì cứ tưởng tôi dãi nắng nên bị sốt. Cũng may sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều. Ngay hôm bố mẹ nó hòa giải và về sống với nhau, nó rủ tôi đem chiếc thuyền ra sông thả.

Nhưng chiếc thuyền đã không không còn thả được. Thế là anh em tôi mải miết gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc nào cũng trôi về tận cuối dòng sông.

Điều bí mật giữa tôi và bé Nhi còn đến tận bây giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ tôi. Cho đến tận bây giờ, tôi với Nhi vẫn còn là những người bạn thân thiết cùng chia sẻ mọi buồn vui với nhau.

0
0
✟ⓑé☠©áⓞ❣
14/10/2021 20:24:34

Bạn bè thường bảo nó: “Phương ơi, mày như bà cụ non ấy!” Nó biết rằng minh đã khác trước nhiều, nó muốn cười mà cười không nổi, muốn nói mà cũng không mở miệng được… Vì gia đình nó không cho nó cười đùa, không cho nó hồn nhiên, vô tư… Sáu năm về trước, nó đã sống trong những ngày tháng tràn trề hạnh phúc. Ôi! Ước gì giờ đây nó có nhũng năm tháng ấy nhỉ?… Ngày tháng qua đi, thế rồi bác nó có con trai. Mọi việc không còn bình thường khi bố nó con một bề, còn bác nó lại cho bà nội nó thằng Linh để nối dõi… Bà quý thằng Linh lắm, chăm bẵm, nuông chiều hết mực. Còn chị em nó thì… bà mặc kệ. Đôi lúc nó tủi thân nhưng rồi tuổi trẻ con cũng quên đi cho đến một lần… “Linh, tại sao lấy vở của Phương rồi vẽ lung tung vào? Chiều nay, Phương đi học lấy gì để viết đây?” Con bé quát. Thằng Linh vốn được bà nuông chiều, vênh mặt đáp: "Tao làm gì kệ tao. Tao thích viết vào vở của mày đấy. Vở của mày chỉ đáng làm vở nháp cho tao. Tao nói trước mày mà đánh tao, mắng tao, chốc nữa bà về tao mách đấy! Cứ liệu hồn!…”. Con bé giận tím mặt, nó không thể kìm chế được nữa. Nó quát: “Linh cậy bà nhưng Phương không sợ, Phương có làm điều gì xấu đâu”. Nói rồi nó đánh một phát vào tay thằng Linh. Vốn là công tử bột, miệng chỉ chực khóc, thằng Linh gào to như la làng: “Mày nhớ đấy, tao sẽ mách bà… Đến lúc ấy đừng có bảo tao vu oan cho mày”. Phương không sợ. Phương chỉ buồn cười vì có thằng con trai nhè, đang ăn vạ tên Linh. Phương vừa nói vừa kéo dài giọng giễu cợt. Nhưng kìa bà đã về. Thằng Linh được thể càng gào to. Lúc này, mặt con bé có chút sợ hãi, nó lúng túng: “Cháu…cháu… chào bà ạ!” Bà hết nhìn thằng Linh, lại nhìn con bé. Dường như đã hiểu hết mọi chuyện. Bà giận dữ hỏi: “Phương, mày làm gì thằng Linh đấy? Mày đánh nó hả?” Một chút sợ hãi, lúng túng ban đầu biến mất, con bé rắn rỏi trả lời: “Dạ đúng, cháu có đánh anh Linh nhưng…”. Chẳng để con bé nói dứt lời, bà quát: “Không nhưng nhị gì hết… ra xin lỗi anh Linh mau lên”. Chẳng hiểu sao, lúc ấy con bé gan lì đến thế. Nó nói: “Thưa bà, anh Linh viết lung tung ra vở của cháu!”. “Ôi dào, tưởng chuyện gì! Đây, tiền đây! Ra mua quyển vở khác mà dùng”. Không, đây là quyển vở mẹ cháu thưởng cho cháu tháng vừa rồi cháu xếp thứ nhất. Cháu quí nó lắm”. “Nhiễu sự, yêu sách vừa vừa thôi cô ạ!”. Nói rồi, bà quay về phía thằng Linh: “Thôi, nín đi nào cháu cưng, thích gì nào? Kẹo nhé? Bánh nhé?… Đêm, con bé mơ thấy bà ngoại nó. Ngoại đến bên nó, vuốt tóc nó, rồi kể cho nó nghe biết bao nhiêu chuyện cổ tích. Ngoại cười hiền từ rồi vẫy tay chào nó… Phương chợt tỉnh giấc. Trên môi nó còn đọng lại nụ cười. Bất giác, nó òa khóc và gọi: “Ngoại ơi… ơi”.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×