Dù phải xa cách mẹ bao nhiêu tháng ngày, dù phải sông trong sự ghẻ lạnh và cay nghiệt của họ hàng nhưng Hồng vẫn không ngừng nghĩ về mẹ, về nỗi vất vả của mẹ khi phải bỏ con cái đi xa hương cầu thực. Không chỉ có vậy, tình thương yêu và lòng kính mến mẹ của chú khong hề bị phai mờ mặc dầu non một năm ròng mẹ tôi không ửi cho tôi lấy một lá thư, nhắn người thăm tôi lấy một lời và gửi cho tôi lấy một đồng quà. Thậm chí, khi trò chuyện với bà cô, phải nghe những thứ rắp tâm, dơ bẩn xâm phạm đến mẹ; phải ghe những câu nói mỉa mai theo kiểu "giết người không dao" của bà cô với mẹ, Hồng đã khóc vì thương sự vất vả của mẹ và thương cả sự tủi thân, bất hạnh của mình. Nghe thấy tiếng "em bé" từ bà cô, Hồng đã thầm ước Giá những cổ tục đã đày đọa mẹ tôi .... cho kì nát vụn mới thôi (lười quá, thông cảm !!!). Cậu căm ghét những cổ tục phong kiến ấy vì nó luôn là nỗi ám ảnh của những người phụ nữ trong xã hội ấy. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc to lớn của Hồng đã xuất hiện khi cậu được ở trong lòng mẹ. Vừa nhìn thấy một người phụ nữ giống mẹ, cậu đã chạy theo và gọi bối rối chứng tỏ sự mong mỏi và niềm khao khát lớn lao được ở trong lòng mẹ. Khi biết người phụ nữ đó chính là mẹ mình, chú đã vỡ òa trong hạnh phúc, những giọt nước mắt đã rơi, cả hai mẹ con cùng khóc rồi nức nở, sụt sùi. Đây chính là những giọt nước mắt của vừa tủi vừa mừng, vừa hạnh phúc và cảm động, có chút khiển trách mẹ chứng tỏ tình yêu thương vô bờ bến của cậu đối với mẹ.