Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Tôi có cô bạn thân học cùng từ hồi tiểu học, chúng tôi chơi với nhau được 4 năm từ khi còn là học sinh lớp 2. Giờ tôi đã lớn, nhưng cứ mỗi lần nhìn Hà tôi lại nhớ đến lỗi lầm của mình khi còn là còn là cô bé ngốc nghếch, dại dột.
Đó là năm tôi học lớp 2, hôm ấy lớp tôi có một thành viên mới là Hà. Trông cô bé, nhỏ nhắn, rụt rè rất đáng yêu. Cô xếp cho Hà ngồi cạnh tôi. Vì là học sinh mới nên Hà chưa quen các bạn trong lớp, cậu ấy rất ngùng, tôi có cố bắt chuyện gì thì Hà cũng chỉ im lặng chứ không trả lời tôi. Vì vậy nên tôi rất khó chịu, bắt đầu không ưa Hà và cùng với các bạn khác trong lớp trêu chọc cậu ấy. Tôi lấy bút, tẩy và đồ dùng của Hà giấu đi khắp nơi mặc cho cô bạn loay hoay tìm kiếm. Chúng tôi còn giấu dép của Hà ra ngoài hành lang khiến cô bạn không thể ra khỏi lớp được. Thỉnh thoảng, tôi còn bắt Hà mua đồ ăn cho mình ăn. Tôi cảm thấy rất hả hê với những trò đùa của mình.
Rồi một lần, ra chơi hôm ấy tôi thấy Hà đang ngồi đọc một quyển truyện tranh có vẻ rất hay, tôi chẳng ngần ngại mà chạy đến cướp câu chuyện ấy. Lúc đó tôi thấy Hà có vẻ tức giận và bực bội lắm. Nhưng tôi vẫn ngoan cố nghĩ rằng Hà sẽ chẳng làm gì được mình đâu. Các bạn trong lớp thấy trò vui bắt đầu xúm lại, cả lũ truyển tay nhau cuốn truyện mà không chịu chả cho Hà. Tôi cố tình cầm quyển truyện giơ lên cao để Hà không lấy được, ấy vậy mà không ngờ Hà lại không bỏ cuộc, cậu ấy cố gắng đứng lên ghế để với tay lấy lại. Có lẽ, quyển truyện này phải quan trọng với Hà lắm. Nghĩ thế, tôi càng cố với tay giơ cao hơn nữa. Nhưng không ngờ Hà lại bị mất thăng bằng, chao đảo một lúc rồi ngã xuống đất, cả cánh tay bị đập xuống sàn nhà. Lúc ấy tôi rất hoảng hốt và không tin vào những gì vừa xảy ra. Tôi vội quăng cuốn truyện đi chạy lại đỡ Hà ngồi dậy. Đúng lúc đó cô giáo vào lớp, vội đưa bạn xuống phòng y tế kiểm tra vết thương. Cũng may Hà không bị thương quá nặng, chỉ bị bong gân và xây xước nhẹ, thế nhưng tay Hà vẫn phải băng bó một tuần để vết thương lành hẳn.
Sau hôm ấy, tôi luôn cảm thấy rất dằn vặt và hối hận. Mặc dù tôi đã xin lỗi và Hà cũng đã tha thứ cho tôi nhưng trong lòng tôi vẫn luôn xấu hổ và tự trách mình. Có lẽ, tại cái tính bồng bột, ngang ngược của mình đã gây ra biết bao hậu quả cho mọi người. Cảm giác có lỗi ấy cứ luôn dày vò tôi, tôi đã làm rất nhiêu thứ để chuộc lại lỗi lầm của mình. Tôi chép bài hộ Hà, đưa đón bạn đi học, giúp Hà và các bạn khác trong lớp hòa đồng hơn. Cứ như thế, tôi và Hà thân nhau lúc nào không hay. Giờ đây, cô bé nhút nhát, rụt rè ngày đó đã không còn, thay vào đó là một cô bạn năng nổ, hay cười, hòa đồng và luôn giúp đỡ bạn bè.
Tôi đã có một tình bạn vô cùng tuyệt vời trong một hoàn cảnh éo le. Ai trên đời này cũng sẽ có lỗi lầm và con người ta chỉ thực sự trưởng thành khi nhận ra và biết sửa đổi lỗi lầm đó. Đây chính là một bài học sâu sắc trong cuộc đời mà không bao giờ tôi quên được.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |