Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Các bạn có bạn thân không? Chắc chắn là có. Tôi cũng thế. Tôi cũng có một người bạn thân thiết, tên An, thân đến mức tôi coi nó như là người thân chứ không còn là một người bạn nữa. Thế nhưng, hiện giờ nó không còn ở bên cạnh tôi nữa, nó đang ở một nơi rất xa, cách tôi rất xa. Dù thế nào thì nó vẫn sẽ sống mãi trong tôi.
Tôi và An quen biết nhau từ năm lớp 8. Khi ấy năm học đã bắt đầu được mấy tháng rồi An mới chuyển từ trong miền Nam ra đây học, vì bố của An chuyển công tác ra Hà Nội. An được cô xếp ngồi cạnh tôi. Nó là một cô bé đặc biệt. Với tôi là thế. Nước da ngăm ngăm của một cô gái miền biển, đôi mắt to lanh lợi và nụ cười thường trực trên môi khiến ai gặp cũng có thiện cảm. Cả tôi cũng thế. An chủ động bắt chuyện với tôi:
- Chào cậu, tớ là An, mong cậu sẽ giúp đỡ tớ nhé!
- Ừ, chào cậu, tớ là Đan.
Tôi không phải là một người cởi mở. Thế nhưng tôi và An nhanh chóng thân với nhau. Vì nó chủ động bắt chuyện, làm thân với tôi. Mãi sau này, tôi mới hỏi nó vì sao lại muốn chơi cùng tôi. Nó mới cười cười bảo tại hồi đó lúc nó bước vào lớp và nói giọng lơ lớ miền Nam, cả lớp ồ lên, chỉ mình tôi vẫn yên lặng với vẻ mặt bình thản như cũ. À, ra nó chơi thân với tôi chỉ vì lẽ ấy. Cũng đơn giản quá! Nhưng cũng vì thế mà tôi thấy mến An hơn. Nó thẳng thắn, thật thà và quả thực là đặc biệt quá. Sau một học kì, An vươn lên thành đứa học giỏi top 5 trong lớp và được bầu làm lớp phó học tập phụ trách môn Toán. Nó rất vui và hứa sẽ khao tôi một bữa kem mát lành. Thế nhưng mọi thứ chẳng được như mơ. An phát hiện ra mình mắc bệnh. Không dưới một lần An nói với tôi những dự cảm của nó về cái chết đang đến. Những cơn đau bụng cứ kéo dài khiến nó lo lắng. Tôi giục An đi khám mà nó cứ lần lữa mãi, không chịu đi vì thi cuối năm sắp đến.
Tối hôm ấy, An về nhà, học ôn tới tận tối muộn và những cơn đau bụng vẫn hành hạ nó. Nó ngất trên bàn học, may sao mẹ nó vào phòng. Và cũng từ ấy, nhưng tin xấu liên tục đến với tôi và với An. Kết quả xét nghiệm là ung thư máu ác tính. Do nó ngang bướng không đi khám nên giờ mới phát hiện bệnh đã ở giai đoạn muộn mất rồi. Tôi nghe tin mà tay chân rụng rời. Mọi thứ như sét đánh ngang tai tôi vậy. Con bé của tôi, con bé hoạt bát, yêu đời với nụ cười tỏa nắng luôn thường trực trên môi của tôi bây giờ đâu còn nữa. An nằm trên giường bệnh, đôi môi khô khốc, tái nhợt, khuôn mặt xanh xao đầy mệt mỏi. Trông thấy nó, tôi đã bật khóc. An nghe thấy tiếng thút thít, mở mắt nhìn tôi, gắng gượng nở nụ cười:
- Đan đấy à? Sao lại khóc rồi? Tớ vẫn khỏe mà, còn phải đi thi nữa chứ. Tớ chỉ nằm ở đây mấy hôm thôi, xong tớ lại về mà.
Tôi nhìn nó bằng đôi mắt đỏ hoe. Lúc nãy gặp bố mẹ nó ngoài hành lang, mọi người quyết định không cho nó biết, nên tôi cũng hùa theo nó:
- Ừ, cậu phải nhanh chóng khỏe lại đấy. Tớ sẽ chép bài cho cậu. Yên tâm đi!
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau đến tận tối. Tôi còn phải về nhà chuẩn bị cho bài học ngày mai nên xin phép về. An nhìn tôi, mỉm cười nói hẹn gặp lại. Những ngày sau đó, ngày nào tôi cũng tranh thủ vào bệnh viện với An, mang cho nó sách vở, hoa quả, quà tặng và cả những câu chuyện về trường lớp, bạn bè, thầy cô nữa. Lần nào tôi kể chuyện, An cũng chăm chú lắng nghe, rồi cười thật tươi, như thể nó đang được chứng kiến điều ấy vậy.
Hôm nay là chủ nhật nên tôi đã xin phép bố mẹ ở chơi với An cả ngày. Đó là một ngày trời nắng đẹp. Gió nhẹ hiu hiu thổi. Tôi đẩy chiếc xe lăn cho An. Tôi vẫn hay làm thế nếu thời tiết đẹp. Bởi An nói muốn được phơi nắng, muốn được nhìn ngắm trời mây, nghe tiếng chim hót, chứ nó chán cái căn phòng kín mít, toàn mùi thuốc khử trùng lắm rồi. Chúng tôi dừng lại bên chiếc ghế đá. Tôi ngồi đối diện với An và hai chúng tôi cùng trò chuyện. Tôi kể hết cho An nghe những lời hỏi han, quan tâm của thầy cô, bạn bè. Ai cũng mong nó sẽ chóng khỏi và trở lại lớp học. Nhưng câu chuyện cứ miên man, miên man. Tôi cứ thao thao bất tuyệt còn An thì chỉ yên lặng ngồi nghe. Hơn một tháng trở lại đây, nó gầy đi trông thấy. Cánh tay, chân bây giờ chỉ còn da bọc xương. Không thấy An nói gì, tôi ngừng lại, thấy An đang chăm chú nhìn một bông hoa mười giờ trong bồn cây phía bên kia ghế đá. Một lúc lâu sau, An mới nói với tôi:
- Đan à, tớ thấy mình không ổn lắm rồi. Tớ không khỏe như trước nữa. Những cơn đau đến mỗi lúc một dày đặc. Hành hạ tớ. Tớ thấy mình kiệt quệ lắm. Nhưng tớ không dám nói với bố mẹ, sợ hai người lo. Sao tớ lại thế này nhỉ? Tớ chẳng thấy mình có biểu hiện gì của căn bệnh quái ác ấy cả. Nhưng...
An cứ nói, bằng cái giọng đều đều như không phải kể chuyện của mình vậy. Tôi ngồi nghe mà không biết nước mắt đã chảy dài trên má từ lúc nào. An của tôi đang phải chịu đựng những nỗi đau thật lớn mà tôi lại không thể giúp được gì cho nó. An quay sang tôi, chỉ tay về phía bông hoa mười giờ trước mặt:
- Đan có nhìn thấy bông hoa kia không? Tớ muốn sống giống như nó, cứ đến thời gian ấy là nở, xong lại tàn nhưng hôm sau vẫn là một đóa hoa xinh đẹp. Tớ nhớ trường, nhớ lớp, nhớ các bạn lắm Đan à. Tớ muốn được chạy nhảy, nô đùa như ngày trước, chứ không phải cứ yếu ớt thế này. Ngay cả đứng lên và tự đi tớ cũng không làm được. Tớ vô dụng lắm phải không Đan?
- Không đâu, con bé ngốc này. Cậu là đứa mạnh mẽ nhất mà tớ từng gặp đấy.
- Cảm ơn Đan vì đã làm bạn của tớ. Tớ thấy rất vui vì được làm bạn của Đan. Nếu sau này tớ không còn ở bên cạnh cậu nữa, thì đừng quên tớ đấy nhé! Mỗi lần nhìn thấy bông hoa mười giờ kia, cậu phải nhớ ngay đến tớ đấy. Cậu hứa đi!
- Tớ hứa!
Và đó cũng là lời hứa cuối cùng của tôi với An. Một tuần sau thì An mất. Khi ấy tôi đang ở trên lớp, tham gia kì thi cuối năm. Về nhà nhận được tin, tôi lao như bay sang nhà nó, nhưng tôi không được gặp nó lần cuối. Tôi đã cố gắng không khóc nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh thờ của An, tôi đã bật khóc nức nở. Tôi chưa bao giờ thấy hụt hẫng và buồn đến như thế. An của tôi đã không còn nữa rồi. An của tôi đã đi đến một nơi xa lắm rồi. Đứa bạn thân nhất của tôi, con bé với làn da ngăm ngăm, đôi mắt to tròn và nụ cười luôn thường trực trên môi bây giờ chỉ còn là kí ức trong tôi mà thôi....
Gió lay nhẹ trên đóa hoa mười giờ đỏ rực. Tôi đang ngồi bên khung cửa sổ đầy nắng, ngắm nhìn bông hoa mười giờ và nhớ đến An - con bé với làn da ngăm ngăm, đôi mắt to tròn và nụ cười thường trực trên môi của tôi.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |