Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy viết một bài văn (khoảng 3 trang giấy) kể về giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau một thời gian xa cách

Hãy viết một bài văn (khoảng 3 trang giấy) kể về giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau một thời gian xa cách.
3 trả lời
Hỏi chi tiết
450
1
2
Nguyễn Nguyễn
14/10/2021 20:32:59
+5đ tặng
ã lâu lắm rồi em không có dịp về quê thăm bà ngoại. Hôm nay nhân ngày em nghỉ học mẹ cho em ve quê thăm bà. Dọc đường đi em vô cùng hồi hộp, không biết nhà bà ngoại có gì khác trước không? Con chó Vàng và con mèo mướp nhà bà đã lớn thế nào rồi ? Kia rồi ! Xa xa thấp thoáng sau rặng tre là nhà bà ngoại. Bà em đang lúi húi ở sân, từ xa em đã thấy dáng người còng còng và mái tóc bạc trắng như tơ của bà. Em gọi to : Bà ơi! Cháu về thăm bà đây ! Bà giật mình ngẩng lên, miệng vừa bỏm bẻm nhai trầu, vừa mỉm cười rất tươi. Em ôm chầm lấy bà, mùi trầu ngai ngái, thơm thơm của bà như quện vào người em. Cứ mỗi lần nhớ đến bà là em lại nhớ đến cái mùi trầu ngai ngái ấy. Em chợt nhận thấy bà là người quan trọng và thân yêu đối ới em như thế nào. Em tự hứa với mình từ nay sẽ về thăm bà nhiều hơn.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
1
Khang
14/10/2021 20:33:48
+4đ tặng

Gia đình là tổ ấm tinh thần nuôi dưỡng mỗi người khôn lớn và ai cũng sẽ luôn trân trọng tình cảm gia đình. Với em, gia đình không chỉ là nơi ấm áp của tình thương mà còn là nơi gửi gắm những thầm kín riêng tư đáng lưu giữ. Và nhớ về gia đình, lòng em lại bùi ngùi xúc động về hơi ấm gia đình. Đã lâu lắm rồi gia đình em không được cùng nhau trò chuyện mỗi tối hay bên nhau để nói câu chuyện về một ngày dài với bao xúc cảm. Nhưng thật may mắn, mẹ đã về. Sau gần ba năm đi xuất khẩu lao động, mẹ đã trở về bên em.

Em nhớ mãi về ba năm trước giây phút mẹ rời nhà để đến một đất nước mới. Hoàn cảnh kinh tế gia đình đã đặt lên đôi vai mẹ một trách nhiệm thật lớn. Chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ phải xa mẹ. Em phủ nhận tất cả những gì mẹ an ủi, mẹ trò chuyện với em lúc đó và chỉ biết lủi thủi một góc khóc cho thỏa lòng. Em sợ hãi vô cùng khi nghĩ về những ngày không có mẹ. Một đứa nhỏ lần đầu xa mẹ, lần đầu phải tự dặn lòng phải lớn lên để đỡ đần bố làm việc vất vả và chăm sóc em. Khi đó, em không biết mình đang sợ hãi hay đang bế tắc trong màn đêm của tâm trạng và giằng xé. Ngày mẹ đi em không dám bước ra chào mẹ mà chỉ nhốt mình trong phòng. Nhìn đứa em thơ ngây, nhìn người bố nhọc nhằn nấu cơm, em càng thêm bế tắc. Lúc đó, không hiểu sao em tự cho mình cái quyền xấu xa là ghét mẹ. Những cuộc điện thoại của mẹ, chỉ có bố và em gái cùng nghe. Sự ích kỉ và nhỏ nhen khiến bao yêu thương và quan tâm nhạt dần trong em. Em đã nghĩ sao bản thân có thể xấu xa đến thế dù biết mẹ cũng chẳng muốn xa chúng em, mẹ phải tần tảo đi lao động nơi xứ người vì gia đình. Thì ra mùi của chia ly là như vậy. Đau thương có thể khiến con người chỉ biết đến mình và phớt lờ tất cả mọi người xung quanh thậm chí là người thân ruột thịt.

Đằng đẵng ba năm trôi qua. Những cuộc điện thoại cứ kết nối tình cảm và em đã dường như chấp nhận dần sự vắng bóng của mẹ trong ngôi nhà và quen dần với sự hiện diện của mẹ qua màn hình điện thoại. Mẹ đã trở về! Tin đó đến với em đầy bất ngờ và cũng làm em lăn tăn mãi. Em tự hỏi mình có vui không? Tự hỏi phải làm sao nhìn mẹ? Tất cả trở thành mớ bòng bong trong cảm xúc của em tối hôm trước ngày mẹ về. 

Tối hôm ấy, mẹ về. Bố đi đón mẹ. Thay vì ra chào mẹ, cất tiếng gọi sau ba năm thì em chỉ dám lủi thủi quanh phòng. Em xấu hổ, em ngại ngùng và bị sượng- điều ngỡ tưởng chẳng thể xảy ra. Nhìn cô em gái ríu rít gọi mẹ ơi mà em thèm khát. Lấp ló sau cánh cửa phòng, em không dám bước ra. Và rồi em lại khóc- khóc cho tất cả những bất lực và bế tắc. Lau nước mắt và ngồi vào bàn học, em tiếp tục bài vở thay vì chạy ra thật nhanh như em gái và ôm lấy mẹ. Sự trẻ con của ba năm trước hay bây giờ, tất cả chưa bao giờ mất đi, chỉ là em ngỡ tưởng mình đã khôn lớn và trưởng thành. Bố hỏi han và bảo mẹ đi nghỉ ngơi. Có lẽ mẹ biết em đã giận dỗi nên chẳng nói gì cả mà chỉ lẳng lặng để món quà là đồ ăn vặt lên giường em. Với lòng sĩ diện, em đã không động vào túi đồ mà trả nguyên về phòng khách. Dù chẳng học được chữ nào vì trong đầu toàn những thắc mắc về mẹ. Mẹ có gầy đi không? Mẹ khác xưa không? Em ích kỉ như thế. Chỉ đến lúc lâu sau sau khi cảm thấy đủ bình tĩnh em mới dám đến gần mẹ và chào mẹ. Nhìn gương mặt mẹ mệt mỏi em thấy có lỗi vô cùng. Mẹ thì chỉ nhẹ nhàng ôm em vào lòng và khóc. Cả mẹ và em đều khóc. Nước mắt ấy là nước mắt của hạnh phúc, của tủi hờn và cả của yêu thương. Cái ôm mẹ vẫn ấm áp và dù đôi vai mẹ gầy đi những vẫn là bờ vai vững chắc nâng đỡ chân em. Em nghẹn ngào nói tiếng yêu mẹ. Chỉ một lời nói nhưng đã bị bao ích kỉ, bị những sĩ diện dở hơi ăn mòn và phút giây được nói ra, lòng em nhẹ nhõm đến lạ.

Mỗi phút giây trôi qua đều sẽ mang theo những kỉ niệm của ta dù vui hay buồn. Phút giây gặp lại mẹ sau ba năm chia xa với em là niềm hạnh phúc của sự xúc động. Và em càng thêm hiểu, thêm yêu mẹ- người đã cho em tất cả những gì đẹp nhất trong cuộc đời này! 

 

0
0
Rin paylăk
14/10/2021 20:35:26
+3đ tặng
Tôi nhìn dòng người đông đúc giữa sân bay rộng lớn này, lòng tự hỏi liệu bà còn nhận ra tôi không. Khi mẹ đưa tôi sang Mĩ sinh sống, rời xa Hà Nội, tôi khi ấy chỉ là cô bé 10 tuổi. Tôi trở về sau 9 năm, khi biết tin bà đang mắc bệnh u não. Hôm nay tôi về, bà nói sẽ ra đón tôi, nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy ai quen thuộc cả. Một nhóm người già trẻ. A bác tôi! Người ngồi xe lăn kia, không lẽ, đó là bà tôi! Tôi vội vã chạy đến, bà tôi đã già hơn trước. Những nếp nhăn hằn sâu hơn, màu tóc bạc nhiều hơn, nhưng khuôn mặt bà vẫn hiền hậu như thế. Bà khóc rồi. Bà ơi! Đứa cháu bao năm xa cách nay đã về bên bà rồi. Cháu nhớ bà lắm. Tôi vừa nhìn khuôn mặt hiền từ của bà vừa thốt lên nức nở như một đứa trẻ, càng khóc to hơn khi nghĩ đến căn bệnh bà đang phải chịu. Bà nở nụ cười hạnh phúc, vòng tay ôm lấy tôi: “Cháu gái ngốc của bà”
 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư