Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể về một kỉ niệm với bạn thân của mình

kể về một kỉ niệm với bạn thân của mình
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
224
1
0
Tạ Thị Thu Thủy
21/10/2021 07:47:06
+5đ tặng

Tuổi học trò là tuổi thần tiên, tuổi của những mộng mơ, hồn nhiên và tươi đẹp nhất. Tuổi học trò đối với tôi còn là quãng thời gian quý giá nhất khi nó là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp nhất đối với tôi. Trong số đó, có một kỉ niệm mà tôi luôn bồi hồi xúc động mỗi khi nhớ lại – kỉ niệm sâu sắc với người bạn thân của tôi.

Phương Linh là bạn thân của tôi. Nhà Linh ở gần nhà tôi, hai đứa chơi với nhau từ những ngày còn bi bô tập nói, sau này lại luôn học cùng lớp với nhau. Khác với dáng người dong dỏng cao của tôi, Phương Linh là một cô bé nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng một mét bốn mươi, nước da trắng hồng xinh xắn. Mái tóc đen ngang vai mềm mại kết hợp với khuôn mặt bầu bĩnh khiến Linh càng thêm phần đáng yêu. Đôi mắt Phương Linh tròn xoe, đen lay láy, đôi môi đỏ mọng chúm chím. Khi cười lên sẽ để lộ ra má núm đồng tiền và hai cái răng khểnh trắng tinh trông rất có duyên. Phương Linh xinh xắn, cởi mở và tốt bụng nên ai cũng yêu quý, trái ngược hẳn với tính cách của tôi, trầm và nhút nhát.

Chính vì thế, các bạn trong lớp rất tò mò, tại sao hai đứa hoàn toàn trái ngược nhau lại có thể chơi thân với nhau như vậy? Phương Linh có rất nhiều bạn tốt vì sự thân thiện và hoạt bát của mình, còn tôi thì chủ yếu chỉ có một vài người bạn. Điều này đã dẫn đến một câu chuyện mà tôi mãi mãi không bao giờ quên.

Giữa năm học lớp 5, bỗng nhiên Phương Linh bảo với tôi vào giờ ra chơi:

- Tuần này, tan học cậu cứ về trước nhé, tớ có việc phải ở lại trường.

- Tớ ở lại đợi cũng được, không sao đâu. – Tôi trả lời ngay.

Nhưng Phương Linh vẫn kiên quyết:

- Cậu cứ về trước đi, chiều đi học tớ lại sang gọi. Cậu còn phải nấu cơm cho bé Ngọc nữa.

Ngọc là em gái của tôi, mẹ đi làm cả ngày tối mới về nên tôi lo cơm nước cho em gái khi ấy đang học lớp 1. Nghĩ vậy tôi cũng không ở lại đợi Phương Linh nữa. Tan học, tôi tạm biệt cậu ấy rồi đạp xe về nhà.

Nhưng chiều hôm ấy, tôi đợi mãi mà không thấy Phương Linh đâu. Nhìn đồng hồ sắp đến 2 giờ kém 15 phút, tôi quyết định vòng ngược đường vào nhà gọi Linh. Nhìn thấy tôi vẫn dắt xe đứng ngoài cổng, mẹ Linh ngạc nhiên: 

- Có bạn tên Hà Anh sang nhà gọi Linh, chúng nó đi được nửa tiếng rồi con ạ.

Tôi bất ngờ, dường như không tin vào tai mình. Hà Anh là cô bạn luôn tỏ ra ghét tôi nhất lớp. Tôi buồn bã, thất vọng, vội chào mẹ Linh rồi đạp xe đến trường. Vừa dựng xe xong thì trống đánh vào lớp, tôi cố gắng chạy thật nhanh nhưng vẫn vào lớp muộn hơn cô giáo. Cô thấy tôi thở gấp, cũng mỉm cười nói không sao, cho tôi vào lớp. Trước ánh mắt của các bạn khác, tôi chợt thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng. Phương Linh hôm ấy còn tự chuyển sang chỗ Hà Anh, nhìn tôi đến muộn, tỏ ra rất ngạc nhiên.

  • Cần biết để đạt điểm cao trong làm bài văn: Kể kỷ niệm sâu sấc với 1 người bạn

Cả buổi chiều hôm ấy, lòng tôi tràn đầy khó chịu, tôi không hiểu tại sao Linh lại đối xử với mình như thế. Nghĩ lại lời nói của Hà Anh trước đây rằng “Đứa nhát gan lờ đờ như cậu, sớm muộn gì Phương Linh cũng chán. Người đâu mà lúc nào cũng tỏ ra rụt rè, nhìn thật khó chịu” tôi dường như hiểu ra. Tan học, mặc kệ Phương Linh gọi với theo, tôi làm lơ đạp xe về nhà, thầm nghĩ sẽ không chơi chung với cậu ấy nữa. 

Tâm trạng không vui, đến khi mẹ nhắc tới sinh nhật của tôi sắp tới, tôi cũng không buồn để ý. Tôi cứ tránh mặt Phương Linh nhiều lần, cô bạn hình như cũng không quan tâm, mấy ngày liền, tôi đi học và về nhà một mình. Hà Anh nhìn thấy tôi cũng không tỏ ra khó chịu như trước, thấy kì lạ nhưng nghĩ chắc là bây giờ thân với Linh nên không thích nói này nói nọ nữa. Cứ như vậy cho đến hôm sinh nhật tôi, trưa thứ 7, tiết sinh hoạt kết thúc, tôi cất sách vở, định đứng dậy đi về thì Hà Anh xuất hiện, giọng hiếm khi thân thiện:

- Cậu ở lại một chút đi, bọn mình có cái này.

Tôi chưa kịp trả lời thì hai mắt bị ai đó che lại, cửa lớp đóng, cả lớp tối om. Vừa được thả che mắt ra thì tôi nghe thấy tiếng hát “Happy  birthday...” của nhiều người, Phương Linh bưng một chiếc bánh kem, nến sáng lung linh tiến vào từ cửa lớp, xung quanh cả mười lăm bạn nữ lớp tôi đều ở đây. Ai cũng vừa hát vừa mỉm cười chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi kinh ngạc,vui sướng, mãi mà không nói được lời nào.

Sau đó, Hà Anh giải thích tôi mới biết, Phương Linh cố ý tập hợp con gái, muốn cùng tổ chức sinh nhật cho tôi nhưng Hà Anh vốn hiểu lầm tính cách tôi nên Linh phải giải thích nhiều ngày. Các bạn ấy ai cũng ngưỡng mộ tình cảm của Linh với tôi, hiểu rõ tôi vốn nhút nhát chứ không phải giả tạo. Hôm ấy, ai cũng tặng quà cho tôi, động viên tôi cứ thoải mái vui chơi cùng nhau, có gì đâu mà rụt rè.

Sinh nhật năm đó là sinh nhật vui nhất mà tôi trải qua, đồng thời cũng là kỉ niệm sâu sắc về Phương Linh, biết mình hiểu lầm, hai chúng tôi ôm nhau khóc nức nở. Từ đó, tình bạn của chúng tôi càng thêm gắn bó. Dù chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm nhưng kỉ niệm ấy vẫn là kỉ niệm xúc động tôi không thể nào quên.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Lê Thị Ngọc Ánh
21/10/2021 07:51:23
+4đ tặng

Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây tôi và An – một người bạn thân thiết thuở nhỏ của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, buồn có. Nhưng có lẽ kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp làm tôi nhớ mãi…

Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, bởi An là con gái nên chúng tôi cũng dễ dàng trở nên thân thiết với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô bé trở nên mạnh mẽ. Tôi yêu mến An ở sự mạnh mẽ – An chưa lần nào khóc!

Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi không có xe mà chỉ vì tôi không biết chạy xe đạp. Cứ như thế mà An chở tôi mấy năm liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng trông mãi mà không thấy An đến. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không. Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi bắt đầu thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ đến trường với sự giận dữ. Có lẽ lúc nhỏ tôi là cô bé được chiều chuộng nên tôi hay tỏ ra khó chịu khi có việc không vừa ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng!!

Đến lớp, tôi tiến về An liền.

– An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!!

An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc:

– Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi lớn rồi chứ còn bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp!

An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An bắt đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba vòng đã ngã. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi bắt đầu khóc.

– Chi không tập nữa đâu, té đau lắm!!

– Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy.

Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi bắt đầu luyện chạy xe đạp nhiều hơn… Và rồi tôi đã thành công. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe kết quả của mình. Thế nhưng, tôi đã rất bất ngờ khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra Hà Nội. Tôi như không tin vào sự thật nữa. Và đến bấy giờ tôi mới hiểu được câu nói của An "sẽ không chở Chi đi học nữa"… Tôi đứng lặng, nước mắt bỗng rơi.

Ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng tôi vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỉ niệm nhỏ nhưng nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm – một kinh nghiệm sống trong đời tôi: "Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục". Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi…

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×