Khi Sơn thức dậy thì mọi người trong gia đình đã thức dậy. Mẹ Sơn và chị Lan đ ang ngồi quạt hỏa lò để pha nước chè uống. Mẹ Sơn mặc cho cậu một cái áo vệ sinh màu nâu sẫm với một cái áo dạ khâu chỉ đỏ. Sơn rủ chị Lan ra chợ chơi cùng lũ trẻ em sống ở gần chợ. Khi nhìn thấy chị em Sơn với những chiếc áo ấm thì liền đến gần xuýt xoa khen ngợi. Hiên là một cô bé nhà nghèo, không có áo ấm để mặc. Sơn nhìn thấy động lòng thường. Hai chị em bàn nhau về nhà lấy chiếc áo bông cũ đem cho Hiên. Nhưng khi nghe người vú già nói mẹ Sơn đã biết chuyện, hai chị em lo sợ mẹ mắng, sang nhà Hiên đòi áo nhưng không gặp Hiên. Về nhà mới biết chuyện mẹ con Hiên đem áo sang giả. Mẹ Sơn thấy nhà Hiên nghèo khổ bèn cho mẹ Hiên mượn năm hào may áo ấm cho con. Khi mẹ con Hiên ra về, mẹ Sơn nhẹ nhàng, âu yếm ôm hai con vào lòng mà bảo: “Hai con tôi quỷ quá, dám tự do lẩy áo đem cho người ta, không sợ mẹ mắng ư?”.