Người phụ nữ được xem là một thành phần thấp bé của xã hội phong kiến ngày xưa. Họ không có quyền bình đẳng, tử chủ của bản thân mình. Giống như câu ca dao” Thân em như trái bần trôi, gió dập sóng giỏi biết tấp vào đâu”. Họ bị xem thường, chà đạp, đánh đập và hành hạ dã man. Những người phụ nữ ở thời kì phong kiến thường bị bắt đem đi bán làm nô tì, làm cung nữ cho vua. Họ không được đi học khiến họ trở nên không có tri thức và tiếp tục thua xa nam giới. Những hãy nghĩ xem, những nhười phụ nữ cũng là con người như đàn ông, họ có quyền được độc lập, được đi học, được đối xử bình đẳng như nam giới. Không ai có thể phủ nhận được tầm quan trọng của người phụ nữ. Họ đười người đời bảo” chỉ nên ở nhà nấu cơm, lo cho chồng con chứ có học thức để làm gì ?”
Người phụ nữ thời phong kiến còn không có quyền được nói lên điều họ cần mà phải nghe theo đàn ông, không thể cầu cứu bất kì 1 ai giúp đỡ. Trong chiến đấu thì có rất nhiều tướng sĩ nữ xuất sắc như: Trưng Trắc, Trưng Nhị, Triệu Thị Trinh,…. Họ là một bậc nữ nhân kiệt xuất. Vậy nên chúng ta cần phải có lòng thương cảm, đối xử bình đẳng và giúp đỡ mẹ, bà, những bạn nữ trong lớp… và còn rất nhiều người phụ nữ khác nữa.