Trong cuộc sống xung quanh ta, có biết bao nhiêu là tình cảm như tình cảm gia đình, tình bạn, tình thầy trò... Nhưng có lẽ thứ tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này chính là "tình mẫu tử". Thật vậy! Và tình cảm ấy đã được Nguyên Hồng diễn đạt qua đoạn trích "trong lòng mẹ". Một đoạn trích nói về tình cảm sâu sắc mà cậu bé Hồng đã dành cho chính mẹ của mình. Có thể nói, cậu bé Hồng là một cậu bé có hoàn cảnh đáng thương, cậu mất cha từ sớm, mẹ lại đi xa nên cậu rất khao khát được sống trong tình yêu thương của mẹ, được mẹ ôm ấp, được mẹ gãi rôm cho. Nhưng không, cuộc đời không như là mơ. Mẹ- người mà cậu thương yêu nhất lại bị mọi người gán là có con nhỏ ở ngoài đó. Cậu dằn vặt, cậu đau khổ, cậu bi thương, nhưng không thể giúp mẹ được gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mẹ bị mọi người bàn tán. Không những vậy, hàng ngày cậu lại nghe chính gì của mình nói xấu mẹ. Cậu không thể kìm nén được nữa, liền bật khóc nức nở. Cậu hận, hận tất cả những cổ tục cổ hủ đã làm mẹ khổ cực. Bây giờ, cậu chỉ ước những cổ tục đó biến thành những mãnh thủy tinh để cậu nhai,cậu ngấu, cậu nghiến cho kì nát vụn mới thôi. Cậu thương mẹ lắm! Cậu nhớ mẹ lắm! Nhưng chỉ có thể bất lực , sống trong nỗi nhớ đang cồn cào trong lòng cậu. Nhưng rồi, cuối cùng cậu cũng được đáp ứng.Vào cái ngày hôm đó, cậu đang đứng trước cổng trường thì một bóng dáng lướt qua mặt cậu. Nó quen thuộc lắm! Lúc đó, cậu như nghẹn lại, nước mắt trào ra, chân chạy nhanh tới, thốt lên một tiếng :"mợ". Người đó quay lại, cậu khóc nức nở, nhảy vào lòng bà. Người mà cậu hằng đêm nhớ thương lại đang ở ngay trước mặt cậu. Cậu chìm đắm trong sự yêu thương, ấp iu của bà. Dạt dào, miên man khi được nằm trong lòng mẹ, được mẹ âu yếm, vỗ về, gãi rôm cho. Tất cả những lời nói lúc trước của bà dì đều được cậu lãng quên, nhẹ như đám mây trôi bồng bềnh. Trong lòng cậu lúc này chỉ có một niềm hạnh phúc, một lòng kính yêu mẹ, một tình mẫu tử bất diệt dành cho mẹ của mình.