Gặp lại được Tấm sao bao ngày xa cách, nhà vua vui mừng không tả xiết. Sau khi hậu tạ bà lão đã chăm sóc Tấm, ngài lập tức sai người mang võng mác rước cô về cung. Qua lời kể của Tấm, nhà vua đã biết được toàn bộ câu chuyện, ngài nổi trận lôi đình và quyết định cả hai cùng quay trở lại ngôi nhà nơi cô chôn rau cắt rốn.
Khi ấy mẹ con Cám vốn đã mở cờ trong bụng, vui sướng vì sau bao lần phải thấp thỏm: hết chim vàng anh, xoan đào lại đến khung cửi, cuối cùng Tấm đã chính thức biến mất. Chúng bàn nhau mở cỗ mời cả làng tới dự, lấy cớ là mừng Cám chính thức trở thành hoàng hậu.
Đột nhiên từ cổng làng, tiếng kèn trống linh đình nổi lên, tiến dần về phía nhà mẹ con họ. Tất cả mọi người từ già, trẻ, gái, trai, lớn bé đều đổ xô ra xem. Đang trong cơn no say, hai mẹ con Cám phải giật thót mình vì giọng nói quen thuộc vừa cất lên. Ô kìa, ai như cô Tấm nhưng lại xinh đẹp, lộng lẫy hơn trước đứng bên cạnh đức vua. Không phải Tấm đã chết rồi ư?
Thức thời, chúng ra sức quỷ lạy van xin Tấm tha chết cho mình. Nhưng nào thể xoa dịu nổi cơn giận dữ của đức vua, ngài liền sai binh lính bắt chúng đi chém đầu.
Xem thêm:
Đóng vai Tấm kể lại câu chuyện Tấm Cám
Bài văn mẫu phân tích nhân vật Tấm trong truyện Tấm Cám
Giữa lúc nước sôi lửa bỏng ấy, Tấm ra tay ngăn cản và xin cho mẹ con Cám một cơ hội được cải tà quy chính. Cuối cùng cũng ngăn được cái cái chết ập đến dành cho dì ghẻ và Cám. Nhưng bù lại, chúng bị bắt giam vào ngục, ngày ngày lao động vất vả.
Thời gian đầu với bản tính lười nhác thì những công việc ấy quả thực rất khó. Thế nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa, vì đó chính là hình phạt thích đáng . Cũng từ những thời gian khó khăn ấy, mẹ con nhà Cám đã hiểu ra những nỗi cực nhọc mà Tấm phải chịu trước kia và dần dần thay tâm đổi tính.
Chăm chỉ hơn khiến chúng hiểu ra một điều rằng:
“Muốn no thì phải chăm lo,
Một hạt thóc vàng chín hạt mồ hôi”
Từ việc chỉ biết ăn sung mặc sướng trên sự hầu hạ của Tấm, giờ đây hai mẹ con đã tự làm để lo liệu cho thân mình. Thấy được sự thay đổi tích cực ấy, nhà vua đã đặc biệt ban cho cô Cám một đặc ân là được dạy thêm về nghề dệt vải. Sẵn có năng khiếu, Cám học rất tốt và nhanh chóng thuần thục.
Sau này khi đã mãn hạn giam giữ, có nghề trong tay và được Tấm cho vốn, Cám về làng mở tiệm, hai mẹ con nương tựa vào nhau sống qua ngày. Ban đầu dân làng cũng dị nghị, thế nhưng cũng thấy được sự khác biệt hoàn toàn, không còn lười biếng, kênh kiệu nữa, dần dần cũng chấp nhận.
Một thời gian nữa trôi qua, Cám gặp được người tốt, hai người kết hôn và có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Việc làm ăn cửa tiệm cũng ngày càng khấm khá lên, trong nhà cũng có của ăn của để. Mẹ kế của Tấm cũng đã lớn tuổi, cắt tóc đi tu và nương nhờ nơi cửa phật, ngày ngày đọc kinh sám hối về những tội lỗi gây ra khi trước.
Không để bụng những chuyện khi xưa, lúc này Tấm mời gia đình em vào lại Hoàng cung sau nhiều ngày xa cách. Khi này cô đã sinh cho nhà vua một công chúa và một hoàng tử rất đáng yêu. Hai chị em gặp lại tay bắt mặt mừng, làm lành và nói chuyện vô cùng thân thiết. Tất cả đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau.