Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết 1 bài văn kể lại 1 kỉ niệm lâu năm không được về quê từ 3 đến 4 trang

viết 1 bài văn kể lại 1 kỉ niệm lâu năm không được về quê từ 3 đến 4 trang 
3 trả lời
Hỏi chi tiết
99
1
0
Hiển
26/10/2021 07:18:13
+5đ tặng

Gia đình em sống ở Hà Nội, nhưng mẹ em vốn là người miền Trung, gốc Huế. Mỗi năm gia đình em chỉ về thăm quê một đến hai lần, nhưng lần nào về quê cũng rất vui.

Em còn nhớ đó là năm lớp 4, nhân dịp Giỗ ông cố ngoại, mẹ và em sắp xếp vào thăm quê. Em và mẹ đi xe khách hơn 6 tiếng đồng hồ mới tới Huế, dù rất mệt nhưng sự chào đón của mọi người khiến cả em và mẹ đều quên đi sự mệt mỏi lúc ấy.

Mọi người cùng nhau dọn bữa cơm họp mặt, trò chuyện sau thời gian không gặp gỡ. Đó là những câu chuyện về người bà con xa, về bác hàng xóm gần và cả những câu chuyện về dự định tương lai của các cháu trong gia đình.

Sau bữa ăn, em cùng mẹ đi dạo phố. Huế cũng như mọi lần em về, trầm tư như mang một nỗi niềm gì đó. Những hàng cây bắt đầu rụng lá vàng, rải trên những con đường thứ màu sắc mê hoặc lòng người. Cầu Tràng Tiền tư lự bên dòng sông Hương chiều cuối thu êm đềm, thảnh thơi. Dòng sông lúc này đây như một cô gái Huế vậy, đầy dịu dàng, đằm thắm và e ấp, những gợn sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ càng khiến người ta mong chờ, khắc khoải một điều gì đó không rõ. Em và mẹ ghé vào nhà sách Phú Xuân, mọi người rất đông nhưng lạ thay không một tiếng ồn, thỉnh thoảng chỉ nghe vài âm thanh bé xíu từ tiếng trang sách được lật  mà thôi. Điều ấn tượng lúc này có lẽ là sự tế nhị và văn minh  con người quê hương mình.

Em và mẹ trở về nhà ngoại lúc trời cũng bắt đầu tối. Bữa cơm tối đã dọn sẵn, những món ngon ưa thích của em và mẹ đều được bà và dì Năm làm  như một món quà cho mẹ con em. Sau đó mọi người cùng nhau xem ti vi đầy ấm áp, em sà vào lòng bà nắm lấy đôi tay gầy guộc của bà và thấy thương bà nhiều lắm. Em bảo với bà: "Bà ơi, ít bữa bà ra Hà Nội chơi với cháu nghe bà". Bà cười hiền hậu rồi nhìn tôi âu yếm, bảo:

"Bà già rồi, có đi được đâu xa. Mẹ con cháu phải tranh thủ mà vô thường xuyên với bà nghe". Tôi dang cánh tay bé nhỏ của mình ôm lấy bà, dù không nói gì nhưng có lẽ cả bà và tôi đều hiểu được sự thương yêu và quý trọng của tôi với bà.

Hôm sau cùng ngày giỗ của ông, mọi người đến từ sớm để chuẩn bị. Sau khi  hoàn thành công việc là tôi và mẹ chia tay mọi người để ra Hà Nội cho kịp chuyến xe. Mọi người biếu gia đình rất nhiều quà, tuy bé nhỏ nhưng đong đầy tình cảm từ con người quê hương.

Tạm biệt xứ Huế thương yêu mà lòng tôi không nỡ, đành chấp nhận chia xa hẹn ngày gặp gỡ, ngày được gặp lại ngoại và những người thân yêu.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
๛Chavy❀Chou❀๛
26/10/2021 07:23:34
+4đ tặng

Bố mẹ tôi lấy nhau ở thành phố nên nghiễm nhiên sinh tôi ra cũng ở thành phố, dẫu vậy bố mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi phải nhớ đến quê hương. Thế nhưng quê tôi ở xa quá, phải đợi đến khi tôi học lớp 6 bố mẹ tôi mới cho phép tôi về quê và ở một với bà nội một thời gian.

Khỏi phải nói tôi đã hồi hộp và sung sướng như thế nào khi được bố mẹ cho phép về quê. Ngày lên đường về quê nội, bố mẹ tôi dặn đủ thứ nào phải ngoan, phải nghe lời bà không được để bà buồn. Tôi vâng dạ rối rít.

Sau nửa ngày đi tàu và mấy tiếng đi ôtô, quê nội đã hiện ra trước mắt tôi. Đó là một vùng đất trung du có những quả đồi lúp xúp và những rừng cọ có tán xoè rộng như những chiếc ô che đầu.

Nhà nội tôi nằm nép ở chân đồi, muốn vào nhà phải đi trên một cây cầu tre bắc qua một con suối nhỏ. Nhà nội tôi không nhiều tầng như những ngôi nhà ở thành phố mà chỉ là ngôi nhà ngói năm gian, có rất nhiều cửa sổ và xung quanh là vườn cây xanh tốt, đằng trước là vườn rau đủ loại. Tất cả đều được phủ lên bằng một màu xanh mát. Bởi vậy cảm giác đầu tiên khi đặt chân lên nhà nội là một cảm giác mát mẻ thanh bình của một miền quê vùng trung du.

Từ nhà nội nhìn ra phía trước, tôi lại thấy những quả đồi thấp, ở đó có một màu xanh của cây cỏ, và xen lẫn là những thân cọ khẳng khiu cao vút. Buổi chiều, khi ông mặt trời sắp lặn, tôi nghe văng vẳng tiếng mõ của đàn bò no nê trở về, đâu đó còn có tiếng reo hò của lũ trẻ chăn trâu. Trên không trungtừng đàn chim ùa bay qua. Buổi chiều ở quê nội thật đẹp và yên bình, tôi ước ao được cùng các bạn nhỏ nơi này dạo chơi ở trên những quả đồi, trên những cánh đồng xanh mát. Sau một ngày đi đường vất vả mệt nhọc, tôi ngủ thiếp đi trong lòng nội. Đang trong giấc ngủ ngon lành, tôi bỗngnghe thấy tiếng chim hót líu lo như cất lên ngay cạnh nơi tôi ngủ, tôi choàng tỉnh giấc và mải mê nghe, tiếng chim hót nghe trong trẻo, lảng lót như một điệu nhạc cất lên chào buổi sáng. Ngoài sân tiếng mẹ con nhà gà mái cũng lục tục gọi nhau đi kiếm ăn, hai chú cún con đùa rỡn nhau trên sân. Ôi, buổi sáng ở đây thật tuyệt vời.

Tôi chạy ra sân ngắm nhìn cảnh vật, ông mặt trời đã hé mắt nhìn ở phía đằng đông, cây chuối trong vườn đung đưa trong gió, ngoài ao đàn cá tung tăng bơi lội, thỉnh thoảng lại chạy ào xuống đáy ao như chơi chốn tìm. Bữa sáng ở quê được dọn ra thật đơn giản chỉ có khoai lang luộc. Bà biết tôi thích món này nên đã chuẩn bị từ trước, củ khoai của quê nội tôi không to nhưng lại rất bở và ngọt. Tôi thích thú ăn đến no bụng. Ăn sáng xong hai bà cháu dẫn tôi lên nương hái chè, quê bà tôi chè được xem là món đặc trưng nhất. Quả đồi thoai thoải nằm ngay sau nhà của nội tôi và được trải lên một màu xanh mướt của những búp chè non. Nội tôi tuy đã già nhưng hai tay vẫn thoăn thoắt hái chè. Hai bà cháu vừa làm vừa chuyện trò vui vẻ, cười vang khắp quả đồi.

Đến gần trưa, khi ông mặt trời bắt đầu toả ánh nắng lên khắp nương chè cũng là lúc bà cháu tôi trở về nhà. Bóng bà như cùng nghiêng nghiêng theo bóng nắng, tôi thấy thương bà quá, bà đã già rồi mà vẫn còn vất vả. Bà mủm mỉm cười: Bà vất vả quen rồi, làm lụng cũng giúp con người ta khoẻ mạnh hơn đấy cháu ạ. Buổi chiều, khi cái nắng hè đã dìu dịu, tôi ra cổng đứng trên cầu thả hồn theo dòng nước trong veo, trong đến nỗi tôi có thể nhìn thấy cả sỏi và cát ở dưới đáy. Thỉnh thoảng có đàn cá lững lờ bơi và chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ là tất cả lại biến mất.

Chỉ sau mấy ngày ở quê nội tôi đã có thêm rất nhiều bạn, những người bạn chân chất thật thà và họ rất quý tôi. Họ thường rủ tôi đi chơi, giới thiệu cho tôi nghe những thứ đặc trưng của vùng thôn quê. Và thú nhất là vào buổi trưa, chúng tôi lại leo lên đồi cọ, ở đó cái nắng nóng đâu chẳng thấy mà chỉ thấy gió mát và bóng râm. Chúng tôi ngồi dưới tán cọ, nghe gió thổi xào xạc trên những tàu lá cọ, cả rừng cọ đung đưa theo nhịp gió, nghe như bản nhạc của đồng quê. Giữa không gian thanh bình ấy tôi thấy mình như lạc đến một nơi nào xa lắm. Quê nội tôi thật đẹp phải không các bạn! Thời gianthấm thoắt trôi đi, đã đến lúc tôi phải rời quê nội trở về thành phố. Ngày chia tay, bà nội nhìn tôi rơm rớm nước mắt, bà chúc tôi học giỏi để sang năm lại về thăm bà. Các bạn trong xóm cũng đến tạm biệt tôi. Bước lên xe, lòng tôi đầy tiếc nuối, quê nội cứ khuất dần ở phía sau, tôi thầm hứa sang năm sẽ học thật giỏi để lại được bố mẹ cho về thăm nội. Trong tôi, quê nội thật gần gũi và thân thương đến lạ thường.

0
0
Stephen Darwin
26/10/2021 07:24:01
+3đ tặng

Quê hương luôn là một phần đời, một phần hồn, là một miền kí ức tươi đẹp không bao giờ quên dù giờ đây tôi đã chuyển lên sống ở thành thị. Như một điều tất yếu thì mỗi chuyến về thăm quê với tôi lại đầy háo hức và vô cùng ý nghĩa.

Hè năm ngoái, bố mẹ thưởng cho tôi một chuyến về quê nội vì thành tích học tập tốt. Trước ngày về lòng tôi rất háo hức, sắp xếp đồ đạc rất cẩn thận tỉ mỉ từ quần áo đến quà cáp cho mọi người ở quê. Đêm hôm ấy cảm giác háo hức khiến tôi trằn trọc không ngủ được và sáng hôm sau dậy từ rất sớm để cùng gia đình về quê. Trên đường về mọi người nói chuyện vui vẻ về cuộc sống và mọi người ở quê. Quê tôi, một vùng quê thanh bình yên ả nằm ven con sông Hồng mát lành. Cuộc sống ở đây tuy không quá sung túc nhưng người dân lại rất thân thiện và nghĩa tình. Xe đến đầu làng, một cảm giác thân thuộc ùa vào lòng. Phía xa là cây đa cổ thụ xòe tán lá rộng che mát cả con đường. Và kia là những cánh đồng lúa đang thì con gái xanh mơn mởn với những cánh cò trắng tinh bay rập rờn nằm bên dòng sông hiền hòa. Chính những sự vật đơn sơ, giản dị, thân thuộc ấy đã khiến tôi yêu quê biết nhường nào.

Sau chặng đường dài thì cuối cùng gia đình tôi cũng đặt chân đến nhà nội. Tôi cất tiếng chào ông bà và chạy sà vào lòng. Đã hơn một năm tôi chưa được gặp ông bà. Tóc ông bà đã bạc thêm mấy phần nhưng vẫn khỏe như ngày nào. Bà nở nụ cười phúc hậu, xoa đầu và vỗ về đứa cháu yêu quý. Ông nội cất tiếng đầy trìu mến hỏi:

Lan của ông năm vừa rồi học hành thế nào? Con có được học sinh giỏi không?

Dạ, tổng kết cuối năm con đứng thứ hai của lớp và đạt học sinh giỏi ông ạ. Con con được giải nhất cuộc thi tiếng hát tuổi hồng cơ ông ạ.

Gương mặt ông toát lên sự hài lòng và mãn nguyện, ông đáp:

Cháu gái của ông giỏi lắm. Năm sau con cố gắng hơn nữa nhé, ông sẽ có thưởng.

Tôi vui vẻ móc tay hứa với ông. Ông dẫn tôi đi thăm quê hương và hàng xóm. Khi ra tới khu vườn của ông, tôi thực sự rất ngạc nhiên. Hồi mới chuyển đi, ông đang ươm một vườn cây ăn quả vậy mà giờ đã xum xuê hoa trái. Cây bưởi sai trĩu quả, từng quả bưởi như những đứa trẻ tinh nghịch hết trèo lên cao rồi lại leo ra xa. Bên cạnh là cây hồng với những chùm quả lấp ló như những chiếc đèn lồng đỏ tươi. Phía xa là những cô nàng hoa hồng kiêu sa đang khoe sắc dưới ánh mặt trời. Sang nhà bác Trung chơi, tôi tình cờ gặp lại người bạn thuở thơ ấu của mình. Mới hơn một năm không gặp mà Mai trông khác quá, xinh xắn và hoạt bát hơn. Hai đứa gặp nhau tay bắt mặt mừng, mai nhanh nhẹn hỏi:

Lan ơi, ra đồng thả diều đi. Giờ này ra đồng thì mát phải biết đấy.

Ừ, đúng rồi. Lâu lắm tớ chưa được chơi rồi.

Hai đứa cầm chiếc diều, tung tăng chạy ra đồng thả. Tiếng cười nói tíu tíu hóa vào tiếng gió thổi. Một cảm giác bình dị và yên ả đến lạ thường. hai đứa thả diều lên cao, thật cao bởi cánh diều mang theo những ước mơ tuổi thơ sẽ vút lên trời xanh, bay mãi, bay mãi. Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, to tròn đỏ rực như một hòn lửa cũng là lúc chúng tôi phải chia tay nhau. Tôi trở về nhà ăn cơm cùng gia đình. Bữa cơm thấm đượm hương vị quê hương với những món ăn đạm bạc, thanh khiết nhưng rất ngon miệng. Vậy là cũng đến chiều, một ngày về quê cũng sắp kết thúc. Tôi phải chuẩn bị đồ đạc để đi về. ông bà tặng tôi bao nhiêu là thức quà quê: cốm, bưởi, hồng, trứng gà… Trước khi về, tôi ôm chầm lấy ông bà và hứa sẽ thật ngoan, học thật giỏi để không phụ lòng tin của ông bà.

Chuyến về quê nội tuy ngắn nhưng để lại trong tôi những ấn tượng khó phai mờ. ông bà, con người và cảnh sắc quê hương luôn in dấu trong trái tim tôi. Quê hương- hai tiếng gọi tha thiết mà thiêng liêng.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo