Mãi âm thầm như bụi phấn rơi rơi…!
Cuộc đời của người thầy như những người lái đò âm thầm lặng lẽ là vậy mà cũng thật thanh cao! Chẳng phải cha nhưng con vẫn gọi là Thầy, chẳng cùng họ những vẫn gọi là Cô. Vì cha là người sinh thành ra con, nhưng Thầy là người chèo đò đưa con cập bến. Thật vậy, người vẫn ngày đêm miệt mài bên trang giấy trắng chính là gửi gắm cả tâm huyết, chứa chan tình yêu thương cao cả của thầy cô, từng giọt bụi đời viết lên chính là hạt phấn kết tinh kiến thức cho con, là hành trang theo con suốt cả cuộc đời. Bởi lẽ chính vì thế mà khi cất lên hai tiếng thầy cô - thiêng liêng cao cả đến làm sao!
Thầy cô - tiếng gọi thân thương ấm áp luôn đọng mãi trong kí ức của mỗi học sinh. Từng lời thơ nét chữ mà con cất lên cũng chính là sự bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu chan chứa của con đối với thầy cô. Có lẽ rằng, nếu học sinh là chim, thầy cô sẽ là cánh để nâng các em chạm đến ước mơ bay cao bay xa giữa chân trời. Nếu học sinh là cá, thầy cô sẽ là vây, là đuôi cá để giúp các em bơi ra giữa biển đông rộng lớn, giữa thế giới bao la để cùng trải nghiệm. Cũng như người cha, người mẹ đã nâng niu, dìu dắt đàn con thơ từng bước trưởng thành, ấp ủ cho con niềm tin và hy vọng lớn lao hơn cả. Phải chăng thầy cô, những con người luôn chịu thương chịu khó đó đang luôn ấp ủ một niềm ao ước, một tương lai tươi sáng rộng mở và đưa thế hệ học sinh bước vào thế giới kì diệu đó! Không gì có thể sánh bằng công lao vất vả của những người thầy, người cô trong sự nghiệp trồng người. Bao nhiêu thế hệ học sinh qua đi, mái tóc thầy càng trở nên bạc trắng theo năm tháng, nhưng cái tâm huyết đem đến tri thức và những bài học quý giá cho các học trò của mình thì mãi sẽ không thay đổi trong mỗi người giáo viên.
Làn gió thu nhẹ nhàng lướt qua làm rơi chiếc lá ở góc sân trường năm ấy, tiếng ve dắng dỏi của tiết trời ngày hạ âm thầm lặng im đến bất ngờ. Và có lẽ, đây cũng chính là thời điểm mà con phải chia tay màu áo trắng, chia tay chiếc khăn quàng đỏ và khoác lên mình tà áo dài thướt tha của một nữ sinh trường THPT. Bước vào ngôi trường THPT Đông Hà, bước vào một môi trường hoàn toàn mới lạ, trong con có biết bao cảm xúc lẫn lộn: vui có, buồn có, bâng khuâng có...Nhưng có lẽ, thứ cảm xúc lớn nhất trong lòng con chính là sự bỡ ngỡ. Bỡ ngỡ bởi cái mới, cái lạ, cái không gian rộng lớn của ngôi trường. Bỡ ngỡ trước sự gặp mặt ngại ngùng, xa lạ của những người bạn chưa từng quen biết. Tất cả mang trong con nỗi lo lắng và rụt rè ngay từ giây phút đầu tiên đó.
Và có lẽ, thời gian đã minh chứng cho tất cả! Từng ngày, từng ngày trôi qua, con dần dần hòa nhập vào nhịp sống ở ngôi trường mới. Con có những người bạn thân thiện hòa đồng, con có những trải nghiệm mới mẻ qua từng bài giảng và đặc biệt con có sự quan tâm tận tình giúp đỡ của những người thầy, người cô. Và chính điều đó đã tạo nên động lực và niềm tin trong con để con vượt qua cái cảm giác tự ti trong bản thân mình. Quả đúng là “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”!
Hạnh phúc khi được học tập và tiếp xúc với nhiều thầy cô giáo. Mỗi thầy cô có một tính cách, một phương pháp dạy khác nhau nhưng họ đều có chung một niềm tâm huyết cao cả của nghề giáo. Thời gian con được tiếp xúc với thầy cô có lẽ chưa đủ bao nhiêu để con có thể hiểu sâu sắc về hình ảnh đẹp đẽ của Người, nhưng con cảm nhận được sự chân thành và tận tình của thầy cô qua từng bài giảng, qua lời nói và hành động ân cần của thầy cô. Đó là những tiết học giáo dục công dân sôi động, những tiếng cười vui vẻ qua bài giảng triết học đầy thú vị của cô Thanh Hiên! Đó là những tiết Sinh học đầy mới lạ và những trải nghiệm hứng thú của chúng con qua bài giảng của người thầy “đặc biệt” Võ Minh Hoàn! Đó là những tiết Hóa, Lý với những kiến thức xa lạ và khó khăn đến chán nản, cách tiếp nhận phương pháp cũng như những bài tập hoàn toàn khác xa ở mái trường THCS. Thế nhưng, con vẫn ấn tượng với những bài học đầy nhiệt huyết và sôi nổi của thầy Tuấn, cô Hương! Đó là những lời hay tiếng ngọt, là những bài thơ, bài văn hấp dẫn cuốn hút qua lời giảng của cô Thanh Thảo, nó như mở ra cho con một thế giới văn học bao la rộng lớn của cuộc đời và chính bản thân con cũng đã cảm nhận được sự truyền lửa của cô qua từng tác phẩm và đi vào trong tiềm thức con biết bao nỗi niềm cảm xúc! Đó là những tiết học Công nghệ đầy lý thú của cô Thu Phượng, là trải nghiệm thực tế vui vẻ và sáng tạo! Đó là những câu chuyện hấp dẫn và gần gũi xen lẫn các tiết học Địa lý nhẹ nhàng, thoải mái của thầy Thanh Toàn, giúp chúng con giải thích được “sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu…”! Nhưng trách nhiệm lớn lao hơn cả đó là “Bố Dũng”- người cha vĩ đại sẽ chèo lái “con thuyền” để đưa 42 “đứa con”, 42 cá tính, 42 suy nghĩ khác nhau từ Khe Sanh - Hướng Hóa về Cam Lộ qua Đông Hà; từ Vĩnh Linh - Gio Linh; ...về hội tụ dưới một mái nhà 10A11.