Chính truyền thuyết ấy thôi thúc chúng tôi phải đến để khám phá và tận hưởng Sơn Trà hơn bao giờ hết.
Sáng sớm. Chúng tôi đã đến cầu Thuận Phước. Cây cầu dây võng ngạo nghễ vắt ngang qua eo biển Đà Nẵng như một dãi lụa phơi mình trong nắng sớm, hình hài chao nghiêng, khơi gợi một vẻ đẹp lãng mạn của kiến trúc hiện đại nơi cuối sông đầu biển. Nối thành phố với bán đảo Sơn Trà. Một bên ồn ào náo nhiệt. Một bên yên ả, thanh bình.
Xe lên cầu, ngước nhìn về phía Sơn Trà, hiện ra trùng điệp những ngọn núi một màu xanh cây lá, lồng trong những đám mây màu lam đầy sương khói, mong manh hư ảo trong sớm mai. Xa xa, tượng Quan Thế Âm hiện ra sừng sững, được ánh bình minh tô điểm thêm vẻ rạng rỡ vốn có. Tôi cảm nhận sự mênh mang, xa thẳm của tạo hóa. Biển Thái Bình Dương làm nền cho bán đảo Sơn Trà thêm kiêu hảnh và có phần đỏng đảnh nét xuân thì. Mây trời, thiên nhiên hoang dã và biển hoà quyện, tạo ra một không gian lãng mạn, phiêu bồng và kỳ thú. Kích thích con người khát khao khám phá.
Đến chân núi Sơn Trà, bỏ lại đằng sau những ồn ào, náo nhiệt của thị thành, bước vào một không gian trong lành và xanh thẳm của núi rừng, cây cỏ và mặt nước biển vây quanh. Tiếng gió xô đuổi nhau trên những tán cây, tiếng sóng vờn nhau rì rầm dưới biển. Xe càng lên cao, những vách núi chồm ra, như muốn ôm choàng chúng tôi, gió thổi mạnh hơn và không khí như tan loãng, trời trong xanh hơn và gió mát rười rượi.
Vọc Chà Vá chân nâu sinh sống tại Sơn Trà Con đường độc đạo vòng vèo uốn lượn, chạy theo lưng chừng triền núi, hai bên đường rợp bóng cây. Tiếng chim hót véo von và tiếng suối chảy róc rách, tạo nên những âm thanh trong trẻo núi rừng. Những cánh rừng nguyên sinh xanh thẳm kéo dài đến tận mặt nước biển, chìm vào trong biển. Những đỉnh núi không cao lắm, chập chùng, lãng đãng mây phủ, những đồi sim đan kín dọc theo hai bên đường đi.
Điểm dừng chân đầu tiên trong chặng đường là nhà Vọng Cảnh. Nằm ở độ cao hơn 600m so với mực nước biển, được dựng trên một mỏm đá cheo leo, nhô ra biển. Trước Nhà Vọng Cảnh còn có tượng con khỉ bằng đá. Mỗi người, mỗi cung bậc tình cảm, ở những góc độ khác nhau, cách nhìn, cách cảm nhận rất riêng. Nhưng giờ đây, tôi thấy ai cũng háo hức ngắm cảnh sắc thiên nhiên thoáng lộng, dịu kỳ. Với chiếc máy ảnh trên tay, anh chị em trong đoàn không bỏ lỡ cơ hội, ghi lại những cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp. Phóng tầm nhìn về đèo Hải Vân - nơi “Thiên hạ đệ nhất hùng quan”, về đảo Ngọc nằm ở phía biển Lăng Cô với bãi cát trắng