Vẫn như mọi năm, cứ đến ngày này là tôi lại lủi thủi một mình tới thăm mộ Dế Choắt- người bạn không bao giờ quên của tôi. Tôi và anh ấy kể lại từng kỉ niệm xưa, dù là vui buồn hay hơn giận, gì cũng có, có thể sẽ phai đi nhưng câu chuyện năm xưa thì chúng tôi không tài nào quên được.
Hôm ấy là một ngày trời nắng đẹp,lúc ngày trời đã xế tà, cảnh vật bỗng trở nên thanh đạm, giản dị làm sao. Những cơn gió phất phơ bay lượn làm rung động những nhánh cỏ, cành hoa trên mộ Choắt. Dường như đây là một ám hiệu thể hiện rõ nét buồn thường của chàng. Trong bỗng chốc, Choắt hiện về và ngồi trò chuyện với tôi. Chúng tôi kể lại bao kỉ niệm xưa và cùng nhau bồi hồi xúc động. Nhưng chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, cái mà tôi chốn tránh bấy lâu giờ đã đc Dế Choắt nhắc lại. Chỉ vì một lúc ngu xuẩn của tôi mà đã hại anh bản của mình ra tới nông nỗi đấy. Trong không khí chứa đầy vẻ ngượng ngùng ấy, tôi quyết định mở lời xin lỗi vì lỗi lầm đã gây ra năm xưa. Tôi nói :” Choắt…Choắt ơi… tôi thật sự xin lỗi cậu, tôi biết là do tôi sai, do tôi quá sai nên mới biến cậu thành ra như vậy. Tôi thực sự hiểu ra cái sai của bản thân nhưng tôi không tài nào sửa chữa được… tôi xin lỗi”. Nghe vậy, Choắt liền bảo : ” Thôi nào, dù gì thì mọi việc đều đã xảy ra, giờ ta có ân hận thì cũng làm được gì nữa phải không ? Cậu hãy cố sống thật tốt đi, sống luôn cả phần tôi, đấy cũng coi như là phần nào an ủi được tôi rồi”. Tôi nước mắt lã chã nắm lấy tay anh bạn và nói : ” mình đã thay đổi cái tính hung hăng , ngạo mạn rồi, mk cũng đã đi xin lỗi chị Cốc rồi, mk đã làm tất cả mọi chuyện có thể làm”. Chúng tôi lặng đi một lúc lâu, tôi đãng nghĩ về bài học đường đời đầu tiên, nghĩ lại tất cả những sai lầm mk đã làm và tự dằn vặt bản thân. Có vẻ như Choắt cũng như hiểu ra và ân cần nói :”tôi tha thứ cho cậu rồi mà, hãy lạc quan lên”. Vậy là sự ngượng ngùng ban đầu của tôi dần tan đi. Chúng tôi lại tiếp tục trò chuyện, nói về tất cả những gì mà bản thân ta chứng kiến trong những năm qua. Màn đêm cũng dần buông xuống, thời gian của chúng tôi cũng không còn nhiều. Bọn tôi đành nói lời tậm biệt và hẹn nhau ở ngày này năm khác.
Thế hệ trẻ ngày nay nên biết ơn và học hỏi các thế hệ đi trước, họ đã đổ cả sông máu để gây dựng lên nên hòa bình thì giờ ta cũng chỉ cần sống tốt và tiếp tục gây dựng lên một quốc gia vững mạnh. Ta hãy học đức tính cần cù, biết nhẫn nại, biết tự chủ để điều chỉnh chính hành vi của bản thân, bỏ cái tính hống hách, oai phong để bản thân được phát triển hơn và để được mọi người yêu quý.
Vậy là kết thúc một ngày có cả vui vẻ lẫn buồn bã, nhưng tôi lại học thêm đc nhiều điều hay. Cảnh vật bấy giờ vẫn như lúc đầu,vẫn là những cành hoa, cây cỏ ấy, chỉ là trời đã tối hơn. Có lẽ, đây sẽ là một ngày khó quên, và cũng có lẽ đây sẽ là một bài học mới trong đời của tôi-bài học đường đời của tôi.