Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết một trải nghiệm khi lần đầu em được bố dạy đi xe đạp

viết một trải nghiệm khi lần đầu em được bố dạy đi xe đạp.
6 trả lời
Hỏi chi tiết
24.827
14
9
Phạm Anh Thái
29/11/2021 21:09:04
+5đ tặng

Ai trong mỗi người chúng ta đều trải qua những kỉ niệm đáng nhớ, suốt cuộc đời không thể nào quên. Em cũng vậy, em cũng có những kỉ niệm mà suốt đời em không thể nào quên đó chính là lần đầu em tập đi xe đạp.

Hồi đó em học lớp 4 bắt đầu được mẹ mua cho một chiếc xe đạp mini để tự đi học, do trường của em cách nhà chừng 5km nếu đi bộ thì quá xa. Mà ba mẹ em thì bận nhiều không công việc ở cơ quan nên không thể ngày nào cũng đưa đón em đi học được.

Hôm đó, mẹ dắt chiếc xe đạp về em vui mừng lắm, lần đầu được sở hữu món quà lớn như vậy, em vô cùng háo hức. Em bắt đầu dắt xe ra ngoài một sân bóng rộng ngồi lên xe. Mẹ đứng đằng sau giữ cho em để em tập đi. Nhưng lần đầu tiên em toàn bị ngã không thể nào đạp xe được trọn vẹn một vòng quay của bánh xe.

Em cứ tập ngã lên ngã xuống tới mức trầy xước hết cả đầu gối. Nhưng em vẫn kiên cường không khóc. Mẹ lo lắng cho em bảo "Thôi hôm nay chỉ tập tới đây thôi" nhưng em không chịu em bảo mẹ cứ về trước để con tự tập đi, rồi lúc nữa con sẽ dắt xe về.
Thấy em cương quyết nên mẹ đành thôi đi về nhà trước rồi giao hẹn tầm 30 phút nữa  em phải về nhà để tắm giặt và chuẩn bị ăn cơm. Mẹ về rồi chỉ còn một mình em với chiếc xe. Em leo lên xe ngồi, lúc đầu cũng ngã nhiều lắm, nhưng rồi em học được một cách đi là em chỉ đạp nửa vòng một. Nhờ cách đó mà chiếc xe của em đi được một đoạn khá xa không hề bị đổ. Rồi dần dần em bắt đầu cố gắng đạp 3/4 vòng xem, rồi khi quen với 3/4 em bắt đầu đạp cả vòng xe. 

Lần đầu tiên em đạp xe được trọn vẹn một vòng xe em mừng lắm rồi cứ thế em tập thêm một lúc thì em có thể đạp xe được 3-4 vòng một lúc mới bị đổ. Khi ngã em lại đứng lên tập tiếp, cứ như vậy kiên trì cuối cùng khi trời nhá nhem tối thì em cũng biết đi xe đạp.

Em quyết định đi xe về nhà để khoe thành tích này với mẹ, đúng lúc đó em nhìn thấy một chiếc ví da màu đen. Em dừng lại và xuống xe nhặt chiếc ví da lên, em mở ra xem bên trong có rất nhiều tiền, kèm theo một ít giấy tờ tùy thân. Em không rõ bên trong đó có bao nhiêu tiền vì em không đếm  tiền chi tiết, chỉ biết là trong ví có rất nhiều tiền mệnh giá 500 nghìn đồng, 200 nghìn đồng của một chú có tên là Dũng. Em không biết nhà chú ở đâu để trả lại nên cuối cùng em quyết định tìm tới đồn công an gần nhất để khai báo.
 

Em đã giao nộp toàn bộ số tiền và giấy tờ tùy thân bên trong túi cho công an. Các chú công an bắt tay em, rồi xin số điện thoại, địa chỉ của nhà em, trường lớp em học để khi nào tìm được chủ nhân của chiếc ví da này sẽ gọi điện thông báo cho em được biết. Các chú còn tặng cho em một bằng khen về việc làm tốt "nhặt được của rơi trả lại người mất". Đó là lần đầu tiên em được các chú công an tuyên dương em rất vui mừng và phấn khởi.

Hôm đó, em về nhà muộn khiến cả nhà lo lắng, mẹ có ra sân bóng chỗ em tập xe nhưng không thấy em mẹ sợ em có chuyện gì không lành nên lại càng lo lắng nhiều hơn. Nhưng khi thấy em về tới nhà an toàn, trên tay cầm chiếc giấy khen của đồn công an ba mẹ em vui lắm. Mọi người trong nhà ai cũng vui mừng vì em đã khôn lớn, biết nhận thức đúng sai, không tham lam đồ không phải của mình.

Cho tới bây giờ chuyện đó xảy ra đã lâu nhưng mỗi khi nhìn thấy chiếc giấy khen treo ở trên tường lòng em lại lâng lâng xúc động, vì đó là lần đầu tiên em được lực lượng công an khen thưởng, cũng là ngày đầu tiên em cảm thấy mình lớn lên vì đã biết đi xe đạp.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
52
35
Phuongg Anh
29/11/2021 21:09:35

Ai trong mỗi người chúng ta đều trải qua những kỉ niệm đáng nhớ, suốt cuộc đời không thể nào quên. Em cũng vậy, em cũng có những kỉ niệm mà suốt đời em không thể nào quên đó chính là lần đầu em tập đi xe đạp.

Hồi đó em học lớp 4 bắt đầu được mẹ mua cho một chiếc xe đạp mini để tự đi học, do trường của em cách nhà chừng 5km nếu đi bộ thì quá xa. Mà ba mẹ em thì bận nhiều không công việc ở cơ quan nên không thể ngày nào cũng đưa đón em đi học được.

Hôm đó, mẹ dắt chiếc xe đạp về em vui mừng lắm, lần đầu được sở hữu món quà lớn như vậy, em vô cùng háo hức. Em bắt đầu dắt xe ra ngoài một sân bóng rộng ngồi lên xe. Mẹ đứng đằng sau giữ cho em để em tập đi. Nhưng lần đầu tiên em toàn bị ngã không thể nào đạp xe được trọn vẹn một vòng quay của bánh xe.

Em cứ tập ngã lên ngã xuống tới mức trầy xước hết cả đầu gối. Nhưng em vẫn kiên cường không khóc. Mẹ lo lắng cho em bảo "Thôi hôm nay chỉ tập tới đây thôi" nhưng em không chịu em bảo mẹ cứ về trước để con tự tập đi, rồi lúc nữa con sẽ dắt xe về.

Thấy em cương quyết nên mẹ đành thôi đi về nhà trước rồi giao hẹn tầm 30 phút nữa  em phải về nhà để tắm giặt và chuẩn bị ăn cơm. Mẹ về rồi chỉ còn một mình em với chiếc xe. Em leo lên xe ngồi, lúc đầu cũng ngã nhiều lắm, nhưng rồi em học được một cách đi là em chỉ đạp nửa vòng một. Nhờ cách đó mà chiếc xe của em đi được một đoạn khá xa không hề bị đổ. Rồi dần dần em bắt đầu cố gắng đạp 3/4 vòng xem, rồi khi quen với 3/4 em bắt đầu đạp cả vòng xe. 

Lần đầu tiên em đạp xe được trọn vẹn một vòng xe em mừng lắm rồi cứ thế em tập thêm một lúc thì em có thể đạp xe được 3-4 vòng một lúc mới bị đổ. Khi ngã em lại đứng lên tập tiếp, cứ như vậy kiên trì cuối cùng khi trời nhá nhem tối thì em cũng biết đi xe đạp.

Em quyết định đi xe về nhà để khoe thành tích này với mẹ, đúng lúc đó em nhìn thấy một chiếc ví da màu đen. Em dừng lại và xuống xe nhặt chiếc ví da lên, em mở ra xem bên trong có rất nhiều tiền, kèm theo một ít giấy tờ tùy thân. Em không rõ bên trong đó có bao nhiêu tiền vì em không đếm  tiền chi tiết, chỉ biết là trong ví có rất nhiều tiền mệnh giá 500 nghìn đồng, 200 nghìn đồng của một chú có tên là Dũng. Em không biết nhà chú ở đâu để trả lại nên cuối cùng em quyết định tìm tới đồn công an gần nhất để khai báo.


Em đã giao nộp toàn bộ số tiền và giấy tờ tùy thân bên trong túi cho công an. Các chú công an bắt tay em, rồi xin số điện thoại, địa chỉ của nhà em, trường lớp em học để khi nào tìm được chủ nhân của chiếc ví da này sẽ gọi điện thông báo cho em được biết. Các chú còn tặng cho em một bằng khen về việc làm tốt "nhặt được của rơi trả lại người mất". Đó là lần đầu tiên em được các chú công an tuyên dương em rất vui mừng và phấn khởi.

Hôm đó, em về nhà muộn khiến cả nhà lo lắng, mẹ có ra sân bóng chỗ em tập xe nhưng không thấy em mẹ sợ em có chuyện gì không lành nên lại càng lo lắng nhiều hơn. Nhưng khi thấy em về tới nhà an toàn, trên tay cầm chiếc giấy khen của đồn công an ba mẹ em vui lắm. Mọi người trong nhà ai cũng vui mừng vì em đã khôn lớn, biết nhận thức đúng sai, không tham lam đồ không phải của mình.

Cho tới bây giờ chuyện đó xảy ra đã lâu nhưng mỗi khi nhìn thấy chiếc giấy khen treo ở trên tường lòng em lại lâng lâng xúc động, vì đó là lần đầu tiên em được lực lượng công an khen thưởng, cũng là ngày đầu tiên em cảm thấy mình lớn lên vì đã biết đi xe đạp.

Rớt nước mắt vì tập xe đạp

29
26
sô cô la
29/11/2021 21:11:00

Ai trong mỗi người chúng ta đều trải qua những kỉ niệm đáng nhớ, suốt cuộc đời không thể nào quên. Em cũng vậy, em cũng có những kỉ niệm mà suốt đời em không thể nào quên đó chính là lần đầu em tập đi xe đạp.

Hồi đó em học lớp 4 bắt đầu được mẹ mua cho một chiếc xe đạp mini để tự đi học, do trường của em cách nhà chừng 5km nếu đi bộ thì quá xa. Mà ba mẹ em thì bận nhiều không công việc ở cơ quan nên không thể ngày nào cũng đưa đón em đi học được.

Hôm đó, mẹ dắt chiếc xe đạp về em vui mừng lắm, lần đầu được sở hữu món quà lớn như vậy, em vô cùng háo hức. Em bắt đầu dắt xe ra ngoài một sân bóng rộng ngồi lên xe. Mẹ đứng đằng sau giữ cho em để em tập đi. Nhưng lần đầu tiên em toàn bị ngã không thể nào đạp xe được trọn vẹn một vòng quay của bánh xe.

Em cứ tập ngã lên ngã xuống tới mức trầy xước hết cả đầu gối. Nhưng em vẫn kiên cường không khóc. Mẹ lo lắng cho em bảo "Thôi hôm nay chỉ tập tới đây thôi" nhưng em không chịu em bảo mẹ cứ về trước để con tự tập đi, rồi lúc nữa con sẽ dắt xe về.
Thấy em cương quyết nên mẹ đành thôi đi về nhà trước rồi giao hẹn tầm 30 phút nữa  em phải về nhà để tắm giặt và chuẩn bị ăn cơm. Mẹ về rồi chỉ còn một mình em với chiếc xe. Em leo lên xe ngồi, lúc đầu cũng ngã nhiều lắm, nhưng rồi em học được một cách đi là em chỉ đạp nửa vòng một. Nhờ cách đó mà chiếc xe của em đi được một đoạn khá xa không hề bị đổ. Rồi dần dần em bắt đầu cố gắng đạp 3/4 vòng xem, rồi khi quen với 3/4 em bắt đầu đạp cả vòng xe. 

Lần đầu tiên em đạp xe được trọn vẹn một vòng xe em mừng lắm rồi cứ thế em tập thêm một lúc thì em có thể đạp xe được 3-4 vòng một lúc mới bị đổ. Khi ngã em lại đứng lên tập tiếp, cứ như vậy kiên trì cuối cùng khi trời nhá nhem tối thì em cũng biết đi xe đạp.

Em quyết định đi xe về nhà để khoe thành tích này với mẹ, đúng lúc đó em nhìn thấy một chiếc ví da màu đen. Em dừng lại và xuống xe nhặt chiếc ví da lên, em mở ra xem bên trong có rất nhiều tiền, kèm theo một ít giấy tờ tùy thân. Em không rõ bên trong đó có bao nhiêu tiền vì em không đếm  tiền chi tiết, chỉ biết là trong ví có rất nhiều tiền mệnh giá 500 nghìn đồng, 200 nghìn đồng của một chú có tên là Dũng. Em không biết nhà chú ở đâu để trả lại nên cuối cùng em quyết định tìm tới đồn công an gần nhất để khai báo.
 

Em đã giao nộp toàn bộ số tiền và giấy tờ tùy thân bên trong túi cho công an. Các chú công an bắt tay em, rồi xin số điện thoại, địa chỉ của nhà em, trường lớp em học để khi nào tìm được chủ nhân của chiếc ví da này sẽ gọi điện thông báo cho em được biết. Các chú còn tặng cho em một bằng khen về việc làm tốt "nhặt được của rơi trả lại người mất". Đó là lần đầu tiên em được các chú công an tuyên dương em rất vui mừng và phấn khởi.

Hôm đó, em về nhà muộn khiến cả nhà lo lắng, mẹ có ra sân bóng chỗ em tập xe nhưng không thấy em mẹ sợ em có chuyện gì không lành nên lại càng lo lắng nhiều hơn. Nhưng khi thấy em về tới nhà an toàn, trên tay cầm chiếc giấy khen của đồn công an ba mẹ em vui lắm. Mọi người trong nhà ai cũng vui mừng vì em đã khôn lớn, biết nhận thức đúng sai, không tham lam đồ không phải của mình.

Cho tới bây giờ chuyện đó xảy ra đã lâu nhưng mỗi khi nhìn thấy chiếc giấy khen treo ở trên tường lòng em lại lâng lâng xúc động, vì đó là lần đầu tiên em được lực lượng công an khen thưởng, cũng là ngày đầu tiên em cảm thấy mình lớn lên vì đã biết đi xe đạp.

68
29
Phan Thế Nguyên ...
16/04/2022 10:36:51

Trải nghiệm là hành trang quan trọng của mỗi người trong cuộc sống. Nhờ có những trải nghiệm mà chúng ta đã có thêm những bài học quý giá.

Tôi vẫn còn nhớ mãi về một trải nghiệm khi còn bé. Tôi đã được bố dạy đi xe đạp. Đó là vào dịp nghỉ hè năm tôi mười tuổi. Bố đã quyết định sẽ dạy tôi cách đi xe đạp. Lúc đó, tôi cảm thấy rất háo hức, nhưng cũng khá lo lắng. Sáng chủ nhật, bố đưa tôi ra một con đường vắng xe cộ qua lại ở trong làng để tập luyện. Đầu tiên, bố hướng dẫn tôi cách giữ thăng bằng. Đó quả là một điều không hề đơn giản. Nhưng nếu bạn giữ được chiếc xe thăng bằng rồi thì việc đi xe sau đó sẽ dễ dàng hơn. Bố đã ngồi ở yên sau để có thể chống chân cho xe khỏi đổ.

Hai bố con tôi miệt mài tập luyện đến gần trưa. Tôi phải loay hoay rất nhiều lần mà vẫn chưa thành công. Chiếc xe lúc thì nghiêng bên trái, lúc lại nghiêng sang phải. Điều đó khiến tôi cảm thấy chán nản. Sau giờ nghỉ trưa, bố con tôi lại tiếp tục tập luyện. Ngày đầu tiên tập đi xe đạp với tôi thật dài. Trên đường về nhà, bố kể cho tôi nghe về quá trình tập luyện xe đạp của mình. Bố đã không có ông nội ở bên hướng dẫn, mà phải tự mình học, với sự giúp đỡ của một người bạn. Nghe xong, tôi cảm thấy có động lực hơn rất nhiều. Tôi nói với bố ngày mai sẽ cố gắng hơn nữa.

 

Nhiều ngày qua đi, tôi bắt đầu đi được những quãng đường nhỏ. Trong quá trình tập, tôi đã bị ngã xe một lần. Đầu gối bị thương khiến tôi cảm thấy khá đau. Nhưng sau đó, tôi vẫn tiếp tục tập luyện. Tôi đã đi được một quãng đường xa mà không cần có bố ngồi đằng sau. Cảm xúc khi đó của tôi là vô cùng sung sướng, hạnh phúc. Ngay sau đó, trong dịp sinh nhật, bố mẹ đã tặng tôi một chiếc xe đạp rất đẹp.

Trải nghiệm này đã giúp tôi rèn luyện cho mình tính kiên trì. Tôi nhận ra rằng không có gì là không thể khi bạn đủ quyết tâm.

20
26
hoàng long hồ
30/10/2022 11:06:45

Ai trong mỗi người chúng ta đều trải qua những kỉ niệm đáng nhớ, suốt cuộc đời không thể nào quên. Em cũng vậy, em cũng có những kỉ niệm mà suốt đời em không thể nào quên đó chính là lần đầu em tập đi xe đạp.

Hồi đó em học lớp 4 bắt đầu được mẹ mua cho một chiếc xe đạp mini để tự đi học, do trường của em cách nhà chừng 5km nếu đi bộ thì quá xa. Mà ba mẹ em thì bận nhiều không công việc ở cơ quan nên không thể ngày nào cũng đưa đón em đi học được.

Hôm đó, mẹ dắt chiếc xe đạp về em vui mừng lắm, lần đầu được sở hữu món quà lớn như vậy, em vô cùng háo hức. Em bắt đầu dắt xe ra ngoài một sân bóng rộng ngồi lên xe. Mẹ đứng đằng sau giữ cho em để em tập đi. Nhưng lần đầu tiên em toàn bị ngã không thể nào đạp xe được trọn vẹn một vòng quay của bánh xe.

Em cứ tập ngã lên ngã xuống tới mức trầy xước hết cả đầu gối. Nhưng em vẫn kiên cường không khóc. Mẹ lo lắng cho em bảo "Thôi hôm nay chỉ tập tới đây thôi" nhưng em không chịu em bảo mẹ cứ về trước để con tự tập đi, rồi lúc nữa con sẽ dắt xe về.

Thấy em cương quyết nên mẹ đành thôi đi về nhà trước rồi giao hẹn tầm 30 phút nữa  em phải về nhà để tắm giặt và chuẩn bị ăn cơm. Mẹ về rồi chỉ còn một mình em với chiếc xe. Em leo lên xe ngồi, lúc đầu cũng ngã nhiều lắm, nhưng rồi em học được một cách đi là em chỉ đạp nửa vòng một. Nhờ cách đó mà chiếc xe của em đi được một đoạn khá xa không hề bị đổ. Rồi dần dần em bắt đầu cố gắng đạp 3/4 vòng xem, rồi khi quen với 3/4 em bắt đầu đạp cả vòng xe. 

Lần đầu tiên em đạp xe được trọn vẹn một vòng xe em mừng lắm rồi cứ thế em tập thêm một lúc thì em có thể đạp xe được 3-4 vòng một lúc mới bị đổ. Khi ngã em lại đứng lên tập tiếp, cứ như vậy kiên trì cuối cùng khi trời nhá nhem tối thì em cũng biết đi xe đạp.

Em quyết định đi xe về nhà để khoe thành tích này với mẹ, đúng lúc đó em nhìn thấy một chiếc ví da màu đen. Em dừng lại và xuống xe nhặt chiếc ví da lên, em mở ra xem bên trong có rất nhiều tiền, kèm theo một ít giấy tờ tùy thân. Em không rõ bên trong đó có bao nhiêu tiền vì em không đếm  tiền chi tiết, chỉ biết là trong ví có rất nhiều tiền mệnh giá 500 nghìn đồng, 200 nghìn đồng của một chú có tên là Dũng. Em không biết nhà chú ở đâu để trả lại nên cuối cùng em quyết định tìm tới đồn công an gần nhất để khai báo.


Em đã giao nộp toàn bộ số tiền và giấy tờ tùy thân bên trong túi cho công an. Các chú công an bắt tay em, rồi xin số điện thoại, địa chỉ của nhà em, trường lớp em học để khi nào tìm được chủ nhân của chiếc ví da này sẽ gọi điện thông báo cho em được biết. Các chú còn tặng cho em một bằng khen về việc làm tốt "nhặt được của rơi trả lại người mất". Đó là lần đầu tiên em được các chú công an tuyên dương em rất vui mừng và phấn khởi.

Hôm đó, em về nhà muộn khiến cả nhà lo lắng, mẹ có ra sân bóng chỗ em tập xe nhưng không thấy em mẹ sợ em có chuyện gì không lành nên lại càng lo lắng nhiều hơn. Nhưng khi thấy em về tới nhà an toàn, trên tay cầm chiếc giấy khen của đồn công an ba mẹ em vui lắm. Mọi người trong nhà ai cũng vui mừng vì em đã khôn lớn, biết nhận thức đúng sai, không tham lam đồ không phải của mình.

Cho tới bây giờ chuyện đó xảy ra đã lâu nhưng mỗi khi nhìn thấy chiếc giấy khen treo ở trên tường lòng em lại lâng lâng xúc động, vì đó là lần đầu tiên em được lực lượng công an khen thưởng, cũng là ngày đầu tiên em cảm thấy mình lớn lên vì đã biết đi xe đạp.

8
5
Bùi Ngô Nhật Hoàng
16/12/2023 19:38:50

Tuổi thơ em có biết bao kỉ niệm vui buồn, mỗi kỉ niệm lại giúp em hiểu thêm được nhiều điều, một trong số đó là lần đầu tiên tập đi xe đạp, em vẫn nhớ như in tới tận bây giờ.

 Hồi đó em học lớp 4, em đạt giấy khen học sinh giỏi nên mẹ đã thưởng cho em phần quà là một chiếc xe đạp mới. Một chiếc xe đạp màu hồng loại nhỏ, xe có giỏ và cả chuông. Vì chưa biết đi xe đạp hai bánh nên dù thích nhưng em vẫn không dám đi vì sợ ngã. Buổi chiều hôm ấy bố đã dành thời gian để dạy em, em ngồi lên trước, bố thì giữ phía sau động viên em đừng sợ. Nhìn thì dễ chứ đi thì không dễ tí nào. Bố là người ở sau giữ xe và chạy theo xe, có bố em tự tin hơn hẳn, sợ em bị ngã, bố liên tục nói “Đạp chậm thôi con!”. Và chỉ sau mấy tiếng, em đã tự đạp được xe. Hôm sau em đã có thể đạp xe đua cùng lũ bạn cùng xóm một cách chuyên nghiệp, em vui lắm.

 Nhớ lại thật vui biết bao! Em muốn được quay lại quãng thời gian hồn nhiên tinh nghịch đó.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư