Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Tôi là con trai lão Hạc sống trong một gia định nghèo khó, ngày đó vì thiếu tiền cưới vợ tôi đã rất buồn nên quyết định đi lên đồn điền cao su để mong làm ăn khấm khá hơn còn có tiền về cưới vợ và phụng dưỡng cha già. Nhưng hỡi ôi đồn điền cao su hết việc, đã thế lại bị bóc lột quá nhiều không đủ sức làm việc và bị bạn lừa hết tiền nên tôi quyết định về quê sống gắn bó với đồng ruộng và chăm sóc cha già
Ngày tôi trở về hầu như quang cảnh hàng xóm không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như xưa. Khi tôi đặt chân đến cửa nhà thấy cửa nhà không thay đổi nhiều nhưng lại xơ xác, vắng vẻ đì hiu
Tôi đi khắp sân để tìm kiếm nhưng không thấy bố tôi đâu cả, cũng không thấy bóng con chó đâu, nhiều đồ đạc trong nhà bám bụi, mạng nhện giăng khắp nhà. Trong tôi có cảm giác lo lắng, bất an.
Bỏ đồ đạc gọn vào một chỗ tôi đi dọn dẹp lại nhà cửa cho gọn gàng hơn, xong đâu đó tôi bèn dùng số tiền ít ỏi để đi mua đồ về nấu ăn. Cơm nước đã xong vẫn không thấy bố tôi về trong tôi cảm giác lo lắng không yên, tôi bèn sang nhà ông giáo - người bạn thân thiết của bố tôi để hỏi thăm.
Khi sang nhà ông giáo, ông giáo nhìn thấy tôi có chút ngạc nhiên rồi ánh mắt của ông pha chút đượm buồn. Tôi cố gặng hỏi rằng có biết bố mình đi đâu không thì ông giáo ngập ngừng. Tôi trong lòng linh cảm có chuyện chẳng lành liền giục ông giáo, lúc này ông giáo gọi tôi vào nhà nói chuyện đã xảy ra với cha tôi. Tôi sững sờ, tất cả mọi thứ dường như đổ sụp xuống chân tôi trong phút chốc, tôi không dám tin vào đó là sự thật là bố tôi đã ra đi mãi mãi. Tôi òa khóc lên như đứa trẻ lên ba khi được nghe ông giáo kể về cái chết đầy thương tâm của bố mình
Tôi cảm thấy ân hận vì bỏ đi đồn điền cao su để bố tôi một mình cô đơn không ai chăm sóc, thậm chí còn không biết bố mình chết từ lúc nào, vì hi sinh cho tôi mà bố tôi đã phải chịu mọi sự đau khổ đến tận cuối đời. Tôi thương bố cũng như đang tự dằn vặt chính mình. Ông giáo khuyên tôi không nên quá buồn bã mà hãy cố gắng mà sống tiếp để bố tôi có ở suối vàng cũng được yên lòng
Từ lúc tôi ở nhà ông giáo về, tôi buồn bã vô cùng. Nén nỗi đau lại, tôi thu dọn nhà cửa gọn gàng. Ngày hôm sau nhờ ông giáo dẫn tôi ra thắp hương cho bố, tôi đã tự hứa với bố rằng sẽ cố gắng sống thật tốt, chăm chỉ làm ăn và sống chan hòa với làng xóm và cũng là cách thay bố tôi tiếp tục sống cuộc đời còn lại thật ý nghĩa
Truyện đã qua có lẽ là kí ức đau buồn nhất trong cuộc đời tôi, cũng là bài học đắt giá giúp tôi chân trọng cuộc sống hơn
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |