Em sinh ra ở một vùng quê miền Trung, nơi làng quê em gắn bó với ruộng đồng. Bởi vậy mà những chú bê con, những chú trâu, nghé luôn là bạn đồng hành với lũ trẻ chúng em. Gia đình em cũng nuôi hai em trâu, một mẹ một con, chúng rất thân thiết với em.
Ngày ngày, mỗi khi đi học về là em lại ra đồng chăn trâu và dắt trâu về nhà cùng anh Hai. Những hôm thứ bảy, chủ nhật là vui nhất, vì em được cùng anh Hai ra đồng chăn trâu từ sớm. Nhìn chúng thong thả gặm cỏ thật thú vị biết bao. Những ngày vào mùa, ruộng vườn trong nhà đều nhờ trâu mẹ gánh vác, cày bừa, làm đất, không việc gì là không cần đến nó. Có những hôm nắng trưa, trâu vẫn cần mẫn ngoài ruộng cùng ba làm việc chẳng ngại. Bởi vậy mà ba em luôn bảo: "Những chú trâu như những thành viên trong gia đình vậy, chăm chỉ lao động để giúp mọi người".
Một kỉ niệm khiến em buồn nhất là lần phải chấp nhận chia xa em trâu mẹ. Đó là ngày mà anh Hai em nhận được giấy báo đậu đại học Kinh tế Đà Nẵng, lúc đấy bố mẹ em vừa mừng, vừa lo. Mừng vì anh đã đậu vào ngôi trường mà bấy lâu anh ao ước, lo vì một nỗi lên thành phố học bao nhiêu thứ phải lo, nào là học phí, tiền thuê trọ, rồi tiền ăn uống, điện, nước,..Lúc đó, bố mẹ em áp lực lắm. Dưới quê em làm ăn vất vả, cày sâu cuốc bẫm mà nào có dư giả được nhiều. Càng thương anh, lại mong anh học hành để sau này có công việc cho đỡ vất vả, sau khi bàn bạc, bố mẹ đã đi đến quyết định bán đi trâu mẹ để có tiền cho anh đi học. Khi nghe tin đó, cả anh và em đều rất xót, thương em trâu thật nhiều. Gắn bó bao nhiêu năm mà giờ lại phải chấp nhận bán em nó. Ngày bác Mai qua dắt trâu đi, em buồn lắm, đêm đó hai anh em ôm nhau khóc lóc. Dù cho bố mẹ động viên nhưng em không thể nào không nhớ nó, mỗi lần nghe tiếng nghé con kêu lên vì nhớ mẹ là lòng em như thắt lại. Thương vô cùng nhưng đành phải chấp nhận
Tính đến bây giờ gia đình em bán trâu mẹ cũng được 4 năm rồi đấy, nhưng em vẫn còn nhớ nó lắm. Chú nghé con giờ cũng đã lớn thành một chú trâu trưởng thành rồi, vậy mà thỉnh thoảng ra đồng, vì nhớ, nó vẫn cất tiếng gọi mẹ tha thiết. Em chỉ mong rằng có dịp được đến gia đình bác Mai để thăm lại em trâu ngày xưa.
Các bạn ạ, mỗi loài vật quanh ta đều mang đến cho thế giới của ta những điều tốt đẹp. Vì vậy, hãy trân trọng những khoảnh khắc được bên chúng, hãy yêu thương chúng bằng sự chân thành bởi rồi một ngày phải rời xa chúng, điều còn lại chỉ là sự tiếc nuối và thương nhớ mà thôi.