Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy kể lại một kỷ niệm đáng nhớ của em

Em hãy kể lại một kỷ niệm đáng nhớ của em 
3 trả lời
Hỏi chi tiết
454
0
1
Trần Đức Minh
17/12/2021 17:56:10
+5đ tặng

Ngày hôm nay, vì trời mưa to, lại không có áo mưa, nên em đành phải ngồi lại trong lớp học chờ mưa tạnh rồi mới về nhà. Trong lúc cùng lũ bạn ngồi ngắm mưa rơi, em lại chợt nhớ về kỉ niệm dưới mưa của mình vào hơn ba năm về trước.

Hồi đó, em vừa lên lớp 2, đã quen lớp, quen bạn bè rồi nên rất dạn dĩ. Giờ ra chơi nào, em cũng cùng các bạn chạy đi chơi khắp sân trường. Hôm đó, chúng em được nghỉ học sớm không báo trước, nên bố mẹ chưa đến đón kịp. Vì vậy, chúng em đành ngồi lại ở hành lang lớp để chờ người đến đón. Tự nhiên lúc ấy, trời lại đổ mưa rào. Khiến trên sân có đầy những vũng nước to nhỏ. Thế là em cũng các bạn rủ nhau mặc áo mưa rồi ra sân chơi. Dưới cơn mưa chúng em hò reo, rượt đuổi nhau vô cùng vui vẻ. Một lát sau, chúng em rủ nhau thi nhảy qua các vũng nước đọng, xem ai nhảy qua vũng nước to hơn thì sẽ thắng. Trong lúc chơi, vì tính hiếu thắng, em quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Và tất nhiên là em không thể nhảy qua được. Em ngã xuống giữa vũng nước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi, còn bản thân thì ướt hết cả. Cùng lúc đó, mẹ em đến đón. Thấy em bị ướt hết như vậy, mẹ đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền đưa em đi tắm gội thay áo quần khô rồi mới mắng em một trận nên thân. Sau hôm đó, em bị cảm đến gần một tuần mới khỏi. Khiến em từ bỏ hẳn thói nghịch ngợm của mình.

Sau sự kiện lần đó, em trở nên ngoan ngoãn và nghe lời mẹ hơn. Không nghịch ngợm lung tung nữa. Và mỗi khi trời đổ mưa, thì em lại bồi hồi mà nhớ về kỉ niệm ngốc nghếch ấy của mình.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Inui x Koko
17/12/2021 17:56:55
+4đ tặng

Cuộc đời mỗi con người được viết nên bởi những câu chuyện, sự kiện, kỉ niệm khác nhau. Có những sự kiện xảy ra thoáng qua không lưu lại trong trí nhớ song có những sự kiện mà khiến con người ta nhớ thật lâu. Với em, một trong những kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc đời là một lần đi chơi không xin phép mẹ.

Đó là chuyện xảy ra khi em còn học lớp 4, khi em còn là một cô học trò non dại và ham chơi. Do trường học ở gần nhà và khi đó vùng em sống còn nông thôn và an toàn nên dù mới học lớp 4 nhưng bố mẹ vẫn yên tâm để em hằng ngày tự đến trường và về nhà cùng các bạn trong xóm. Một hôm cô giáo có việc bận nên chúng em được tan học về sớm. Do được nghỉ sớm và có cả nửa buổi chiều rảnh rỗi nên một số bạn trong lớp đưa ra đề nghị không về nhà mà sang nhà bạn Ly chơi vì nhà bạn có khu vườn rất rộng với rất nhiều cây ăn quả và cả hồ cá nữa. Đang ở độ tuổi ham chơi nên các bạn trong lớp rất hào hứng và ủng hộ, em cũng không phải là một ngoại lệ. Một số bạn nhà cũng gần trường chạy về nhà cất cặp thay quần áo và xin phép bố mẹ đi chơi. Em cũng định làm việc đó nhưng chợt nghĩ lại rằng nếu về bây giờ thì chỉ có mẹ ở nhà, mà mẹ lại là người nghiêm khắc, chắc chắn sẽ không đồng ý cho em đi chơi như thế. Nhưng nếu không về xin phép mẹ thì lại là việc làm không đúng. Đấu tranh tư tưởng một lúc, nhìn các bạn hào hứng cộng với tính ham chơi nổi lên, em quyết định đi chơi theo các bạn với suy nghĩ sẽ căn giờ về trùng với giờ đi học về hằng ngày, như vậy mẹ sẽ không biết mà em vẫn được đi chơi cùng các bạn.
 

Với suy nghĩ như vậy em tung tăng cùng các bạn đi chơi. Vườn cây nhà bạn Ly thực sự rất rộng với nhiều loại cây ăn quả như xoài, táo, bưởi,… cây nào cây nấy sai trĩu quả tới ngày thu hoạch và nhiều luống rau xanh mướt nhìn rất thích mắt, chưa kể nhà bạn còn có cả một hồ cá to, em có thể nhìn thấy nhiều chú cá thi thoảng nổi lên trên mặt nước ăn mồi. Bố mẹ bạn đều ở nhà và rất xởi lởi với chúng em, hai bác hái cho chúng em nhiều quả ngon từ khu vườn và nhờ vậy, chúng em vừa ăn trái cây vừa chơi rất vui vẻ những trò chơi như trốn tìm, bịt mắt bắt dê,… Em mải chơi mà quên luôn thời gian, đến khi đã thấm mệt em mới chợt giật mình nhận ra trời đã tối và quá giờ đi học về từ lâu, em vội vàng thu dọn đồ đạc và xin phép các bạn về nhà trước.

Vì nhà bạn Ly ngược đường đến trường với nhà em nên quãng đường về nhà của em càng dài thêm và càng khiến em thêm lo sợ. Trên đường về, em đã tưởng tượng ra đủ mọi tình huống, thái độ của mẹ sẽ thế nào, mắng mỏ hay trách phạt em và em sẽ phải nói gì, làm gì với mẹ. Bình thường mẹ khá nghiêm khắc với em nên em thực sự sự hãi với việc mình đã làm. Khi bước vào trong nhà, trái với gương mặt giận giữ của mẹ trong tưởng tượng của em, cửa nhà mở toang nhưng không có ai ở nhà cả. Vừa lúc ấy thì mẹ hớt hải chạy từ cổng vào và khi nhìn thấy em, khuôn mặt mẹ chuyển từ lo lắng sang mỉm cười thở phào nhẹ nhõm và ôm chầm lấy em. Hoá ra mẹ quá giờ mà không thấy em đi học về nên ra trường xem, không thấy ai nên mẹ tưởng em gặp chuyện gì và lo lắng đi tìm em khắp xóm. Thấy em về an toàn như vậy mẹ rất mừng, cảm thấy có lỗi nên em đã khai thật mọi chuyện với mẹ và chuẩn bị chịu phạt nhưng mẹ không giận mà chỉ bảo em không được có lần sau nữa. Khi ấy em vừa thấy may mắn vì mẹ không trách phạt lại vừa thấy có lỗi hơn với mẹ vì đã để mẹ lo lắng như thế.

1
1
Nguyễn Hà Thương
17/12/2021 17:57:07
+3đ tặng

Em nhớ mãi tiết trả bài hôm ấy. Giờ phút ngỡ ngàng và đau khổ nhất đối với em từ khi bước vào lớp 6, bởi vì em đã bị một điểm 3 môn Làm văn.

Cô Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đặt quyển vở của em xuống bàn, nét mặt có vẻ không vui. Linh tính như mách bảo điều gì, em vội vã lật giở từng trang. Những điểm 8, 9 đỏ chói lần lượt mỉm cười với em – cô học sinh giỏi Văn của lớp. Em lật tiếp. Chao ôi! Em không thể tin vào mắt mình: một điểm 3 to tướng! Choáng váng, em như lịm đi trước sự thật phũ phàng ấy.

Không, không thể như vậy được! Em cố định thần nhìn lại, nhưng còn nghi ngờ gì nữa? Con số 3 in rõ trong khung điểm. Em vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn các bạn xung quanh. Hình như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi đau khổ của em. Có lẽ các bạn nghĩ rằng em đang sung sướng với điểm khá giỏi như mọi lần vì em là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ càng xấu hổ, em cúi gằm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện lên rõ ràng trước mắt: Lạc đề!

Em đọc lại đề bài và nhận ra đúng là mình sai thật. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông (một cánh đồng hay một góc phố ...) gắn với kỉ niệm thời thơ ấu, vậy mà em lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời nhỏ. Đề bài đó đối với em không khó. Tại em quá chủ quan, chẳng chịu đọc kỹ. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, em đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục của bạn bè mà quên mất lời cô nhắc nhở: Các em phải xem lại bài thật kỹ trước khi nộp. Có lẽ vì ỷ vào sức học của mình, và thỏa mãn trước lời khen của thầy cô và bè bạn nên em đã thành một cô bé kiêu căng, hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết.

Đúng lúc ấy, bạn Hà thì thào bên tai em, giọng mừng rỡ:

- Lan ơi, hôm nay tớ được 7 điểm nhé! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá rồi đây. Mẹ mình chắc mừng lắm. Ủa! Mà sao mặt cậu tái thế kia? Được mấy điểm? Cho tớ xem nào!

Nghe Hà nói, em lại càng buồn bã và xấu hổ. Hà đang sung sướng với điểm 7 đầu tiên của môn Làm văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 là xoàng xĩnh, hôm nay lại bị điểm 3! Không thể nào diễn tả hết nỗi đau khổ của em lúc ấy. Em cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng: Sao lại thế hả Lan? Cô rất buồn.

Trên đường về, em lo lắng và bối rối. Bố mẹ tin tưởng ở em nhiều lắm. Nếu biết em bị 3 điểm Làm văn thì bố mẹ em sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên em học cho giỏi và ước mơ rằng em cũng sẽ trở thành luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài mới cùng đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong có một điều là con gái mẹ học giỏi. Không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài kém quá. Quanh quẩn với ý nghĩ dối trá ấy, em đã về đến nhà mà đầu óc vẫn mông lung.

Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón em. Ánh mắt mẹ chợt hoảng hốt khi thấy em bơ phờ mệt mỏi. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em không thể lừa dối người mẹ yêu kính của mình.

Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ: Nhất định chỉ có một điểm 3 này mà thôi. Em sẽ tiếp tục giành được những điểm 9, điểm 10 và sẽ lại được cha mẹ, thầy cô, bè bạn tin yêu như trước.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư