Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Bằng lời nhân vật Thu, hãy viết một đoạn văn (khoảng 12 câu) kể về cảm xúc, suy nghĩ khi cô được bác ba trao lại chiếc lược ngà - kỉ vật của người cha đã hy sinh

--HELPME-- Giups mk với ạ, cảm ơn nhiều...
7 trả lời
Hỏi chi tiết
18.087
32
74
NGUYỄN THỊ THU HẰNG
06/05/2017 21:21:49
Hạnh phúc-đó là thứ mà con người ta bấy lâu nay luôn kiếm tìm,nhưng ít ai hiểu được 1 chân lý giản đơn mà sâu sắc:Hạnh phúc ở ngay trước mắt ta.Bản thân tôi-Bé Thu-cũng vậy,ngay từ thuở mới lọt lòng cho đến tận bây giờ vẫn luôn khát khao gặp lại hình bóng ba thân thương,đó là hạnh phúc lớn nhất đời tôi.Song,như cái chân lý ấy,hạnh phúc ngay trước mặt tôi-người ba thân yêu đứng ngay trước mắt tôi...nhưng sao tôi chả nhận ra để giờ đây chỉ còn biết hối hận muộn màng.Hạnh phúc ấy bây giờ chỉ còn là hư vô bởi:Ba tôi đã đi về 1 nơi rất xa rồi...Ký ức về cuộc gặp mặt và chia tay ba Sáu mãi mãi sẽ là hồi ức theo tôi đến cuối đời.Chuyện là thế này...
Theo lời kể của má ,khi tôi vừa tròn 1 tuổi ba đã phải ra chiến trận vì tiếng gọi thiêng liêng của Đảng,của Bác Hồ,lúc ấy tôi còn quá bé nhỏ để khắc ghi hình bóng ba.Suốt tám năm ròng tôi sống trong sự chở che,dưỡng dục của má.Song,như thế đối với tôi vẫn chưa đủ,tôi vẫn cần lắm tình thương bao la của ba như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác.Tôi vẫn thường nghe má kể về chuyện của ba nơi chiến trường,tôi tự hào về ba nhiều lắm-người hùng của con.Năm tôi lên tám,1 phép màu đã xảy ra:Ba trở về.Khi nghe mẹ báo tin động trời ấy,lòng tôi nôn nao như lửa đốt,tôi chạy vội ra trước cửa nhà ngóng trông ba.Thấp thoáng đằng xa,tôi thấy 1 người đàn ông mặc áo lính cao to nhưng trên mặt ông ta lại có 1 vết thẹo to trông rất dễ sợ.Ông ta chạy đến,nói to:"Ba đây con!".Quá đỗi ngỡ ngàng,tôi vụt chạy vào nhà kêu má.Lạ lùng thay,má tôi lại vui sướng ôm người đàn ông đó.Ba đi chưa được bao lâu mà lại vui cười với người khác,người lớn là thế sao?Trong tâm tưởng tôi gợi lên những suy nghĩ kì lạ,mang chút vẻ trưởng thành của người lớn.Ông kia cùng với 1 người nữa ở lại nhà tôi.Thời gian ấy,má tôi lúc nào dọa đánh bảo tôi gọi ba,nhưng người dữ tợn kia sao là ba tôi được chớ,muốn tôi nhận người dưng là ba à,đừng hòng!.Tôi chạnh lòng nhìn bức ảnh ba má chụp chung,tôi chỉ có duy nhất 1 người ba thôi,bây giờ là vậy,mãi mãi cũng là vậy.Suốt ba ngày,ông ba"giả" kia cứ quanh quẩn làm phiến tôi mãi,tôi bực mình lắm nhưng chẳng dám thốt ra.Tôi không coi trọng ông ta nên luôn cư xử xấc xược bằng cách nói trổng,chối từ mọi sự quan tâm của ông ta,muốn dụ dỗ tôi à,không dễ đâu!Có 1 hôm,tôi hất văng cái trứng cá ông ta gắp thế là bị ông ta đánh 1 cái rõ đau vào mông còn lớn tiếng mắng chửi:"Sao mày cứng đầu quá vậy hả?".Tôi uất lắm nhưng tôi không phải là 1 con bé nhỏnh nhẽo chỉ biết khóc nhè,tôi cúi gầm mặt,gắp cái trứng bỏ vào chén rôi bỏ sang nhà ngoaị.Nghe má kể khi đó ba tôi hoảng lắm,mặt tái nhợt đi lại thêm vết thẹo đỏ ửng trong tội lắm.Giờ nghĩ lại tôi thấy hận mình,thấy thương ba nhiều quá.Ba chỉ muốn đứa con gái nhỏ gọi 1 tiếng "Ba" thôi mà lại khó khăn thế ...Ôi,sao mà tôi ngu ngốc quá,ngốc nên mới không nhận ra những điệu cười ẩn ý,những cái lắc đầu đầy suy tư và cả đôi mắt ngấn lệ của ba tôi.Ba buồn vì đứa con quá ương ngạnh,bướng bỉnh.Đến đây,tôi đã thấy nhói đau nơi con tim lắm rồi nhưng tất cả giờ đây đâu còn nghĩa lý gì...
Tiếp tục câu chuyện là khi tôi về nhà ngoại,bà kể lại cho tôi nghe về những cái khốc liệt,tàn nhẫn của chiến tranh,những tội ác tày đình của thằng Tây đã làm chia ly hạnh phúc của biết bao gia đình,trong đó có nhà tôi.Tại chúng mà khuôn mặt đôn hậu của ba tôi bị biến dạng...Tôi căm hận chiến tranh hơn bao giờ.Suốt đêm ấy,tôi trằn trọc chả ngủ được,mong trời sáng mau mau để tôi còn về tiễn cha.Hôm sau,tôi theo ngoại về nhà.Tôi chỉ biết đứng trong góc nhà mà nhìn ba tôi nói cười với người khác.Tôi như bị bỏ rơi,lạc lõng,bơ vơ.Những tưởng ba còn giận nên không quan tâm đến đứa con gái hư hỏng nữa,nhưng ba đã nhìn tôi bằng 1 đôi mắt trĩu nặng u buồn cùng lời nói cất lên khe khẽ:"Thôi,ba đi nghe con!"Trong khoảng khắc ấy,tình phụ tử trong tôi bỗng trỗi dậy,tôi thốt lên 1 tiếng:"Ba!"Tiếng gọi thiêng liêng bấy lâu nay tôi giấu nơi tim mình.Mỗi tiếng gọi như làm thời gian ngưng đọng,tất cả mọi người đều sửng sờ.Nhanh như sóc,tôi chạy đến ôm ấp hình hài ba tôi mong nhớ bao lâu nay và hôn khắp người ba.Đau đớn thay,giây phút ba con tôi đoàn tụ cũng lại là phút chia ly,ba lại phải lên đường đi tập kết.Tôi không muốn ba đi 1 chút nào,chỉ ước sao thời gian ngừng lại để tôi được tận hưởng nỗi khao khát tình cha 8 năm qua...Nhờ mọi người khuyên răn tôi mới để ba đi cùng lời hứa mang chiếc lược ngà tặng tôi vào lần thăm sau.Trong tâm trí non nớt của 1 đứa bé 8 tuổi,tôi không hề nghĩ đây lại là lần gặp mặt cuối cùng của cha con tôi.Ba tôi đã đi và không bao giờ trở lại...Đau đớn làm sao...
Giờ đây tôi đã khôn lớn,trưởng thành không còn trẻ nít,bướng bỉnh như xưa nữa mà biết suy nghĩ,biết giúp ích cho đời.Trong tim tôi vẫn tôn thờ hình bóng ba kính yêu và dành 1 khoảng trống để chất chứa tình yêu thương dạt dào ấy,1 khoảng trông khác tôi dành cho Tổ quốc thân yêu.Tiếp bước cha tôi đi theo con đường cách mạng,tôi đã trở thành cô giao liên dũng cảm,kiên cường.Tôi không đơn độc,lẻ loi bởi ba luôn có ba bên cạnh,ba là nguồn sáng soi sáng đường tôi đi,là ánh lửa sưởi ấm cái giá lạnh ở rừng núi...Có ba,tôi có niềm hạnh phúc lớn nhất đời mình..

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
34
63
Trần Duy Quân
07/05/2017 17:28:03
Bố tôi là một chiến sĩ bộ đội đã đi chiến đấu từ khi tôi còn nhỏ, lúc đó để hình dung được hình ảnh của tôi thật khó khăn, tôi chỉ cố tìm kiếm hình bóng bố qua bức ảnh mà bố chụp với mẹ. Rồi khi tôi 8 tuổi bố có lần trở về, và lần đó cũng là lần cuối mà tôi gặp bố. Trong xuốt thời gian ở nhà bố luôn quan tâm, giỗ dành tôi, nhưng mặc dù thế tôi cũng cố ương ngạnh không chịu nhận bố chỉ vì cái tính ương ngạnh của mình để giờ đây tôi tiêc thay những ngày tháng đó. Cho đền khi bô phải đi và tôi nhận ra lỗi lầm của mình, và tôi đã gởi bố chiếc lược ngà. Tôi đâu có biết một thời gian sau bố không về nữa tôi và mẹ nhận được tin báo rằng bố đã tử trận, cùng với đó là chiếc lược ngà voi mà bố đã dành tất cả tình yêu thương để làm cho tôi.
26
6
NoName.34577
24/05/2017 22:11:55
lac de
12
3
Phạm oanh
29/12/2018 15:06:07
Sai đề hết rồi (:
16
2
NoName.412974
10/02/2019 09:29:13
Lạc đề hết rồi nhé
84
14
Đỗ Phương Lam
10/05/2019 21:00:19
Tôi là Thu người con gái đầu lòng cũng là người con duy nhất của ba Sáu . Thời gian trôi đi bây giờ tôi đã trưởng thành và làm cô giao liêm dũng cảm tiếp nối truyền thống của người cha anh hùng .Nơi tôi làm việc tại 1 trạm giao liêm ở vùng Đồng Tháp Mười .Hôm đó nghe cấp trên nói là có đoàn cán bộ vượt qua đoạn đường nguy hiểm . Sau và lời làm thật bất ngờ bác Ba người bạn chiến đấu năm xưa của cha tôi đã nhận ra tôi .Bác ôm tôi và gọi con gái lúc này tôi lặng đi vì xúc động sau đó tôi thấy tay bác run run và lấy chiếc lược ngà từ trong balô ra và nói đó là kỉ vật của ba tôi trước lúc hi sinh.Nhận được cây lược từ bác tôi cảm thấy xúc động như vỡ òa trong cảm xúc :vui mừng , tự hào, hãnh diện nhưng lại xen lẫn sự buồn đau , vì cha đã hi sinh .Tôi không ngờ trong hoàn cảnh khốc liệt của chiến tranh ba vẫn nhớ tới lời hứa .Nhận và cầm chiếc lược trong tay tôi dâng lên cảm xúc lớn lao và tôi cảm nhận được tình yêu thương vô hạn mà ba dành cho tôi .Mõi sáng tôi cầm chiếc lược chải đầu tôi lại thấy như chính bàn tay ba đang chải mái tóc của tôi , động viên tôi trên mọi chặng đường Tôi đón nhận cây lược như đón nhận 1 kỉ vật thiêng liêng với tôi cây lược là cầu nối tình cảm cha con và minh chứng cho tình cha con không thể chết .
1
0
Chào mọi người, tôi là Thu-con gái duy nhất của nhân vật ông Sáu trong tác phẩm "Chiếc lược ngà" của nhà văn Nguyễn Quang Sáng. Trước khi hi sinh, ba tôi có dặn bác Ba–người bạn chiến đấu gắn bó thân thiết nhất với ba tôi–trao tận tay chiếc lược ba đã làm để tặng tôi. Đúng như lời hứa, bác Ba đã trao nó lại cho tôi vào một ngày thật đặc biệt và ý nghĩa. Đó là một lần tôi đi giao liên, tình cờ tôi và bác Ba gặp nhau. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, bác và tôi nhận ra nhau, bác trao cho tôi lại kỉ vật của ba tôi để lại với một giọng buồn, bác đã nói dối tôi. Nhưng tôi biết bác nói vậy là chỉ muốn tôi không buồn. Tôi nhận chiếc lược bác đưa, cổ họng nghẹn ứ, không khỏi kìm nén sự xúc động. Giữa lúc ấy, khoảng cách giữa tôi và bác dường như không còn nữa, bác giờ đây như người ba thứ 2 của tôi vậy. Thời gian thúc giục chúng tôi, lúc ấy tôi cất tiếng gọi bác:"Ba...!". Chiếc lược như một vật mà tôi không thể rời bỏ, nó luôn đồng hành bên tôi mỗi khi tôi thấy nhớ kỉ niệm bên ba. Chiếc lược cứ gắn bó với tôi như một món quà tinh thần, bào chữa cho tôi những vết thương, nỗi nhớ người cha kính yêu. Hình ảnh bác Ba khi ấy cứ hiện mãi trong tâm trí tôi.
 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư