Lại một ngày học nữa trôi qua. Tôi đứng ở ga tàu điện ngầm Stanford với một chútlo âu, căng thẳng.Tôi vừa hoàn thành môn thi cuối cùng của học kì. Tôi thở dài... Bỗng, tiếng chuông chiều đổ đúng bốn giờ. Tôi chợt giật mình nhớ ra bây giờđang là giao thừa ở quê nhà. Tôi nhận được tin nhắn của em trai gửi kèm bức ảnhcả nhà đang đứng bên cây đào nở hoa rực rỡ.
“ Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ
Cây nêu tràng pháo bánh trưng xanh. ”
Đó là những nét đẹp văn hóa truyền thống của Tết Việt, mang lại sự ấm cúng, thânthiết cho những người trong gia đình xum vầy bên nhau. Góp phần không nhỏ vàođó là màu sắc tươi thắm, tràn đầy sức sống của các loại thảo mộc, muôn hoa mùaxuân, đặc biệt là hoa đào. Hoa đào trở nên không thể thiếu đối với mỗi cái Tếtcủa gia đình em. Vì vậy, ngày 27 Tết, bố con em đã lên chợ hoa Đông Anh để muađào. Bố bảo, năm nay cả nhà sẽ mua đào thế đẻ bày cho đẹp. Vào đến chợ, 1 rừnghoa Tết muôn màu hiện ra trước mắt với đủ các loại hồng, cúc, huệ, … nhiều nhấtlà đào. Đào có rất nhiều loại: đào bích, đào phai, đào bạch… được đưa từ NhậtTân, Sơn La… về. Những cây đào Nhật Tân với đủ các loại thế khác nhau trôngthật đẹp, khác hẳn với những cành đào Sơn La chịu nắng gió ở rừng núi nên rấtcao, có thể tới 3m. Chao ôi! Thật là đẹp! Bố con em dạo 1 vòng quanh chợ,không biết chọn cây nào bây giờ. Đang băn khoăn, bố chợt dừng lại, có vẻ rất ưngý với 1 cây đào bích của Nhật Tân. Cây chỉ cao hơn em 1 chút thôi. Thế uốn củacây rất đẹp, trông như 1 con rồng đang múa. Chả trách, người bán hàng bảo đó làthế Long Vân. Chỉ cần có dáng cây chưa đủ, 1 cây đào đẹp phải có hoa đẹp. nhưngtrên những cành khẳng khiu, trơ trụi, khô khốc như que củi ấy không có lấy 1 bônghoa nào. Lòng dại khờ, em nghĩ: “ Bố thật là dại! ” Bồ mang đào về, cho vàochậu đặt gần cầu thang giữa nhà, nơi mọi người có thể ngắm đào rõ nhất. Gốc đào nâu thẫm, xù xì, sần sùi, mốc thếch, đen xám bám chắc vào bầuđất. Những cành cây đan xen nhau, uốn lên, lượn xuống trông chẳng khác nào mộtcon rồng thật quý phái, cao sang. Trên những cành to, cành nhỏ, cành khẳng khiuđiểm xuyết những chấm nụ nhỏ li ti. Loáng thoáng những nõn lá xanh tươi mỡmàng nhỏ và sắc tựa chiếc bè đầy răng cưa rung rinh xao, động như đánh thứcnhững nụ hoa còn ngủ quên: “Xuân về rồi! Thức dậy đi, nụ biếc!”. Những nụ nhỏchấm trắng phớt hồng với một lớp tơmỏng xung quanh còn mọc sát trên cành như eấp khẽ hé cười. Chúng, với từng đầu nhọn màu xanh non, đã tung ra nở rộ mà phôtrương cái vẻ đẹp thanh cao. Cánh đào phơn phớt hồng tựa má của những cô congái lần đầu biết ngượng ngùng, xấu hổ. Những cánh hoa mịn xếp chồng lênnhau. Nhụy hoa dài,trắng tinh khôi với những chấm vàng nhỏ tí ở đầu - màu vàngcủa niềm tin, phú quý. Mỗi bông hoa là một cây nến và cả cây đào là một bóđuốc hồng tươi. Ai mà biết được dưới lớp vỏ sần sùi cũ kĩ kia là dòng nhựa sốngdạt dào mà cây mẹ đã chắt chiu để dành tặng cho hoa vẻ đẹp rạng ngời.Nhưng thời gian không đợi những bông hoa, thời gian đã mang chị xuân đi mất rồi.Mùa hoa đã qua đi, cành cây chỉ còn lại lá và vài bông nở muộn. Tửng chừng hoađào rụng đã mang đi sức sống của mùa xuân đọng lại trên dải lụa hồng toàn hoarụng kín gốc cây. Hoa rụng đi nhưng vẫn muốn cất mình bay trở lại bên mẹ yêu,tiếc nuối những ngày tháng được mẹ chăm chút, còn muốn níu kéo chị xuân lại.Dường như chúng đã biết là không thể, quy luật luôn luôn vậy thôi. Ra đi, chúngchỉ muốn nhắn lại rằng bên trong thân mẹ gầy guộc ấy vẫn rạo rực 1 sức sống.Nhất định mẹ sẽ cho 1 mùa hoa mới, lũ đàn em mới xinh đẹp, khỏe khoắn mangniềm vui đến cho mọi người. Còn bây giờ, tâm hồn, những cáh hoa đã bay theo gióđi khắp nơi, ngao du sơn thủy và rồi sẽ ở lại nơi đâu không biết.
Không như hoa mai mang đến sắc vàng cho người phương Nam, hoa đào từlâu đã là biểu tượng của Tết Bắc Việt. Màu sắc đỏ thắm của hoa đào đã tô điểm chomùa xuân, từng dãy phố con đường, từng ngõ nhỏ làng quê, xua tan cái rét của BắcViệt và mang đén niềm vui, may mắn trong 1 năm mới an khang, thịnh vượng.