Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Cảm nghĩ về ông của mình

4 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
588
0
0
Ho Thi Thuy
22/04/2017 19:56:03
Cảm nghĩ về người thân: Ông nội em
Sau những giờ học căng thẳng trên lớp hay mỗi khi có chuyện buồn, em chỉ mong trở về
nhà thật nhanh để được nhìn thấy bóng dáng thân thương, yêu quý của ông nội. Với em,
ông nội là một người vô cùng quan trọng. Em không chỉ yêu thương, kính trọng mà còn vô
cùng biết ơn vì những bài học quý báu ông dành cho em.
Ông nội em năm nay đã gần tám mươi tuổi. Tuy thế, ông vẫn thật khỏe mạnh. Ông có dáng
người đậm và chắc, bước đi điềm tĩnh, khoan thai. Râu tóc của ông đã bạc trắng nhưng da
dẻ vẫn hồng hào. Đôi mắt của ông không còn màu đen trong tinh anh mà đã thoáng màu mờ
đục, khi đọc sách, ông thường phải dùng đến cặp kính lão cất cẩn thận trong hộp. Râu ông
mọc dài đến ngang ngực. Đôi lúc, hình ảnh của ông khiến em nghĩ đến một ông tiên, ông
Bụt nào đó trong cổ tích. Đặc biệt, hai cánh tay của ông còn khá săn chắc, thỉnh thoảng, ông
vẫn xách những xô nước mà em phải ì ạch mãi không di chuyển được. Nhìn ông đánh đàn
trâu ra bờ mương chăn không ai tin được tuổi ông đã đến vậy. Ông cũng rất ít ốm đau, các
cô bác hàng xóm thường khen:
“Ông thật có phúc!”.
Riêng em, em hiểu rõ tại sao sức khỏe
của ông lại tốt như thế. Ấy là vì ông rất chăm tập thể dục. Sáng sáng, ông dậy sớm làm vệ
sinh cá nhân rồi lên tầng thượng tập tạ. Buổi chiều, ông lại gọi em, hai ông cháu chạy bộ
trong sân trường tiểu học. Thêm nữa còn là chế độ ăn uống của ông. Mồi bữa ông ăn nhất
định một sô lượng cơm, ăn nhiều rau và mỗi ngày uống một chén rượu nhỏ. Điều em khâm
phục nhất là ông giữ chế độ tập luyện và ăn uống rất điều độ. Em học được ở ông tính tự
giác và kỉ luật cao: theo tấm gương ấy của ông, em học bài và làm bài đều đặn, cô gắng
không để những việc riêng làm ảnh hưởng đến chuyện học tập.
Không chỉ vậy, ông còn là một tấm gương mẫu mực về lối sống trong gia đình khiến mọi
người yêu quý, kính trọng. Ông sống tiết kiệm, ngăn nắp và điềm tĩnh. Phòng riêng của ông
lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ. Ông thường tự quét dọn, sắp xếp lấy phòng mình ít khi
phiền đến con cháu. Mỗi dịp lễ Tết, bố mẹ em lại muốn mua biếu ông quần áo hoặc bộ cần
câu mới nhung ông đều từ chối nói rằng để cho cu Tít (là em) ăn học. Đôi khi, bố mẹ em có
điều gì to tiếng với nhau, ông lại nhẹ nhàng hòa giải, nhắc nhở rằng phải biết lấy hòa thuận
trong gia đình làm trọng, tránh cãi vã lẫn nhau ảnh hưởng không tốt đến con cái.
Riêng em, từ nhỏ đến lớn, em giống như cái bóng nhỏ loắt choắt theo chân ông. Với em,
ông vừa cưng chiều vừa nghiêm khắc dạy dỗ. Được ai biếu tặng tiền, ông đều gọi bố mẹ em
đến nói rằng ông cho thăng Tít, dặn bố mẹ em phải biết cách tiêu cho con. Lương hưu hàng
tháng, ông cũng trích ra để khi thì mua cho em sách vở, lúc lại mua quà hay mua quần áo
mới cho em. Những lúc rảnh rỗi, ông còn dạy em làm điều, làm đèn Trung thu, câu cá...
Thậm chí, ông còn làm “quân sư” cho em khi em gặp những chuyện không hay, khó xử nữa.
Bởi thế, với em, nhắc đến ông là nhắc đến bao niềm yêu thương đầy thiêng liêng, xúc động.
Ông nội thật là một cây cao bóng cả tỏa mát trên mái nhà của gia đình em. Yêu quý ông, em
ước ông sống thật lâu để em được học từ ông những điều hay điều đẹp. Em cũng tự nhủ
phải cố gắng học thật giỏi để làm ông vui lòng

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Kuroba Kaito
22/04/2017 19:57:52
Hai tiếng “Ông nội” trong tôi là hai từ vô cùng đẹp và thiêng liêng. Cả tuổi ấu thơ của tôi đều gắn liền với những kỉ niệm về người ông yêu quý.Những kỉ niệm ấy được ông vun đắp và gieo trồng tạo nên một góc đẹp trong tâm hồn tôi. Vậy mà giờ đây ông đã yên giấc ngàn thu. Nhưng hình ảnh ông sẽ mãi là ngọn lửa không tắt trong trái tim tôi .

Lúc nhỏ, tôi sống với bố mẹ, ông. Nghe mẹ kể lại khi tôi nhỏ xíu, bố mẹ đi làm tối không về, tôi khóc suốt, ông phải thức đêm để dỗ tôi.Cho tới tận bây giờ cái mùi trầu thơm thơm ông nhai vẫn còn mơn man trong tâm hồn tôi.

Hồi đó người đầu tiên chứng kiến những bước đi chập chững đầu đời, tiếng nói ngượng nghịu của tôi chính là ông. Ông luôn kiên nhẫn cầm tay và hướng dẫn tôi đi, luôn chỉnh sửa lời nói cho tôi. Ông tôi bảo khi tôi biết nói lời đầu tiên tôi gọi là “Ông”. Lúc đó, ông ngạc nhiên và vui lắm vì trẻ con khi biết nói làm sao nói được luôn từ khó như từ “Ông” được.

Người đầu tiên dạy dạy cho tôi biết yêu thương mọi người, giúp đỡ các bạn cùng lớp dậy khi vấp ngã. Người đầu tiên đã mang cả thế giới đến bên tôi. Người đã nâng đỡ chở che cho tôi trong sự bỡ ngỡ lạ lẫm khi tôi tự bước những bước đi đầu đời. Đó là ông, chính vì lẽ đó mà hình ảnh ông đã chiếm chọn trái tim thơ ngây của tôi.

Lớn hơn một chút tôi đã biết nói nũng nịu với ông :”Con hông chơi với ông, ông hông mua gấu cho chon”. Ông ôm tôi vào lòng thủ thỉ :” Con à,cố gắng ngoan ngoãn và học thật giỏi ông sẽ mua gấu thật to cho con nha”., Câu nói ấy của ông giờ đây vẫn còn vang vọng trong tôi như một lời nhắc nhở tôi phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa. Ông chính là động lực, là bến bờ đem đến cho tôi niềm tin và hi vong

Tôi còn nhớ rất rõ ông và tôi sống trong một căn nhà mái ngói ngoài sân kê một chiếc võng. Làn gió mát rượi xen lẫn nhũng câu chuyệnOông kể về Tâm Cám, Thạch Sanh nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ. Nghe những câu chuyện ông kể tôi tròn xoe mắt há hốc mồm như nuốt lấy từng lời ông kể. Ông dặn tôi rằng ” Con phải ngoan ngoãn như Tấm, tốt bụng chăm chỉ như lọ lem để luôn được mọi người yêu quý và con phải nhớ phải rộng lòng giúp đỡ mọi người như ông bụt bà tiên” tôi thật sự rất hiểu và cảm ơn những lời ông dạy. Tôi sẽ mãi cố gắng để có một tâm hồn đẹp như ông vậy. Cảm ơn ông đã đem cả thế giới đến bên tôi giúp tôi làm quen và cảm nhận nó. Ở bên ông tôi luôn tìm đựơc sự ấm áp đến lạ kì. Ông như ông tiên hiền hậu trong truyện cổ tích với bao phép lạ kì bí. Ông luôn là người tôi hãnh diện khoe với lũ ban. Nhìn ánh mắt thán phục của bọn bạn với ông tôi, tôi thấy hạnh phúc lắm!

Tuổi thơ tôi với bao hờn dỗi vui buồn đã qua đi, tôi bắt đầu bước chân vào cuộc sống này. Một sự kiện và có lẽ là thử thách đầu tiên đến với tôi đó là lúc tôi vào lớp 1. Buổi tối đó tôi hồi hộp vô cùng đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác bồn chồn ấy. Chỉ ngày mai thôi tôi không còn tung tăng đi chơi với lũ bạn nữa mà đã trở thành một bé gái lớp một. Tôi sẽ quen bạn mới, trường mới , thầy cô mới.. Dường như hiểu được suy nghĩ của tôi ôngôm tôi và nói :” Ông tin con sẽ làm được, con sẽ học giỏi ngoại luôn ở bên và ủng hộ con”

Một con bé ham chơi, ham ăn, ham ngủ như tôi lạ lẫm vô cùng khi cầm bút kiên nhẫn ngồi viết. Thế nhưng ông đã ở bên, uốn nắn cho tui từng chữ. Những nét chữ dần đẹp và thẳng hàng hơn nhiều. Có lúc ham chơi không làn bài ông không đánh mắng mà nhìn ông tôi biết rằng ông đang buồn lắm .Tôi ân hận vô cùng thầm nhắc mình phải thật thật cố gắng để không làm ông phiền lòng. Tôi hãnh diện khoe với ông những điểm mười đầu tiên. Đó chính là minh chứng cho sự cố gắng của tôi. Ông mỉm cười xoa đầu tôi hài lòng. Lại một lần nữa ông giúp tôi hoàn thiện hơn bản thân mình, giúp tôi vững bước trong cuộc sống. Tất cả những gì ông làm, những lời ông nói đều hay vô cùng. Tôi cảm nhận được sự bình yên khi bên ông.
Khi lên lớp 4 gia đình tôi trở nên khá giả và có điều kiện hơn. Bố mẹ xin bà rước tôi về nhà. Từ đó, tôi ít có thời gian lên thăm nhà vì bố mẹ bận. Tôi vô tình không nhận ra ông đã yếu đi nhiều,tóc bạc dần.Càng lớn tôi càng vô tâm, lạnh nhạt và tránh những cử chỉ yêu thương của ông, chắc lúc đó ông buồn lắm

Rồi có một ngày ông ốm nằm viện. Ông gầy đi trông gương mặt xanh xao nhưng lúc nào cũng thế, không muốn làm phiền đến con cái. Nhìn thấy bà, tim tôi như thắt lại, cổ họng nghẹn ứ. Bác sĩ nõi những gì ông còn níu giữ được trong cuộc sống này chỉ còn được tính bằng từng ngày. Khi tôi đang học ở trường, mẹ tôi điện vào, tôi bàng hoàng sững sờ khi nghe mẹ nói ông đang hấp hối, người ông muốn gặp nhất là tôi. Tôi oà khóc nức nở, khóc cho sự vô tâm của tôi, khóc cho những gì tôi chưa làm được với ông. Khi về tới nhà, tôi oà khóc ôm lấy ông nói: “Con yêu ông nhiều lắm, ông đừng đi hãy ở bên con đi bà”. Lời nói của tôi lúc này phải chăng đã quá muộn, ông nắm tay tôi và nói:” Ở nơi nào đó bà vẫn luôn hướng về con…”. Phải chăng khi đánh mất cái gì mình đang có thì mình mới biết quý và trân trọng nói hơn. Người ông yêu quý của tôi đã ra đi, ra đi mãi mãi. Trước khi mất, ông không một lời trách cứ ai hết. Chính cái sự vị tha của ông đã khiến tôi buồn thêm. Mong rằng ở nơi xa, ông sẽ hạnh phúc như những niềm hạnh phúc mà ông đã mang đến bên tôi. Ngày nào tôi cũng nhớ và cầu nguyện cho ông luôn hạnh phúc, vui vẻ.
0
0
The Future In Study ...
22/04/2017 20:08:29
​Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ôn đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.

Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.

Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau,  mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói:

“Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi má lót lá mà nằm”

Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc chắn rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện nay không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhứ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng  ông tao là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.

Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đôi khi giận dữ la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.

Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đau đớn làm sao! Cháu không còn chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao đây.
0
0
Trần Thị Huyền Trang
23/04/2017 13:36:06
Ngày mai là ngày lễ thanh minh mùng 3 tháng 3, đã bốn năm nay cứ đến ngày này là gia đình tôi lại chuẩn bị một bữa cơm tươm tất, làm bánh trôi bánh chay để đón ông về đoàn tụ cùng con cháu.

Ông nội, người mà tôi vô cùng thương yêu và quý trọng. Giờ ông đi xa, tôi lúc nào cũng nhớ ông. Ngày còn sống ông đã ở cùng gia đình tôi. Bố tôi là con trai út được ông thương nhất. Các bác của tôi đều định cư ở nước ngoài vẫn muốn đón ông sang nhưng ông không đi. Ông nói ở bên đó lạ đất lạ người ông không muốn đi. Nhưng thực ra tôi biết ông không nỡ rời xa hai đứa cháu nhỏ thường xuyên ốm đau liên miên. Vả lại nơi đây còn có mảnh vườn tình yêu của ông bà. Ông vẫn thường hay kể cho tôi nghe về nụ cười hiền hậu của bà. Mỗi lần nhắc đến bà, ánh mắt ông sâu thẳm, tôi nhận thấy được nỗi buồn mênh mông trong đôi mắt ấy. Bà mất đúng và ngày mẹ tôi sinh tôi. Có lẽ vì thế nên ông càng thường yêu tôi. Hôm đó, mẹ tôi đau bụng giữ dội, chưa đến ngày dự sinh tôi, nhưng thấy cơn đau bất thường của mẹ, bà đã quyết đưa mẹ con tôi lên viện. Ông đi họp các cụ không có ở nhà, bố đi công tác chưa kịp về, một mình bà lóc cóc bận rộn với cô con dâu bụng to ì ạch. Nhưng cái ngày định mệnh ấy đã cướp đi người mà ông tôi thương yêu nhất. Mẹ vừa ngồi lên xe, bà còn đang sách làn đồ sinh của tôi chưa kịp đến gần cửa xe, thì một chiếc xe máy đã lao đến và cướp bà tôi đi mãi mãi. Mẹ và bà cùng đến viện nhưng tôi được sinh ra còn bà thì ra đi. Ông đã thay bà chăm sóc và an ủi mẹ tôi rất nhiều. Mẹ lúc nào cũng bị ám ảnh, vì mẹ mà bà mất nên ông luôn động viên mẹ.  Ông nói đó là quy luật, khi là vàng rụng thì lá xanh mới mọc được. Bà ra đi để gia đình ta đón nhận thêm một thành viên mới nên không nên quá buồn. Nội của tôi là như thế đó, lúc nào cũng sẵn sàng hy sinh và bao dung.
Càng gần đến ngày giỗ của ông, tôi lại càng nhớ ông da diết. Tôi nhớ lắm bàn tay sần sùi, thô  ráp luôn gãi lưng cho tôi bất cứ khi nào tôi xà vào lòng ông. Tôi cũng nhớ lắm giọng nói của ông, ồm ồm, trầm lắng. Mẹ đi công tác xa,ông thay mẹ kể cho tôi những câu chuyện cổ tích rồi đưa tôi vào giấc ngủ nhẹ nhàng. Những câu chuyện của ông luôn có các anh hùng sẵn sàng ra  tay cứu giúp người nghèo khổ, khó khăn. Nghe chuyện của ông riết, tôi thấy ông cũng chính là một anh hùng. Gia đình Mai – cô bạn nhỏ của tôi nghèo lắm. Lần đó đi họp phụ huynh cho tôi, chính ông đã gặp mẹ Mai và đề nghị cô để Mai đi học tiếp. Khi ông biết tin mẹ Mai không có khả năng đóng học phí cho Mai, bởi bố Mai bị bại não đã nhiều năm, một mình mẹ Mai phải gò lưng nuôi 5 miệng ăn trong gia đình. Ông đã đề nghị với cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi để ông thay mẹ Mai đóng học phí cho cô bạn bé nhỏ ấy. Khi tôi hỏi ông có phải anh hùng không? Ông luôn cười hiền và lắc đầu, ông nói ông chỉ là ông của một đứa cháu anh hùng thôi. Sau khoảng thời gian đó, Mai là đứa cháu nội thứ ba của ông. Chúng tôi đã cứ thế lớn lên trong vòng tay chăm sóc của ông. Ông hiền từ với cả những con kiến bé nhỏ nhất. Ông dạy tôi cách nâng niu những bọng ong mật trong vườn, chăm sóc cho cây bưởi bà trồng. Ngày ông ra đi mãi mãi, ông như đã có linh tính, ông kêu tôi cùng ra vườn, ông chỉ cho tôi chỗ gốc cây đào mốc chính là ngôi mộ của cậu cún, con chó vàng đã theo bà từ ngã ba về. Ông cũng nói: sẽ có chiếc lá vàng nữa rụng và cũng sẽ có những trồi xanh được đâm lên. Lúc đó quá ngây thơ, tôi nghĩ những gì ông nói chính là quy luật của cuộc sống. Nhưng giờ xa ông tôi mới thấu hiểu….Ông ra đi nhẹ nhàng và thanh thảnh, nụ cười hiền lành vẫn nở trên môi…Tôi trong giây phút ấy không nghĩ rằng ông đã rời xa tôi, tôi chỉ nghĩ rằng ông đã lên thiên đường để gặp bà cho thỏa nỗi nhớ nhung…

…Ngày mai, tôi và đứa cháu nội thứ ba của ông sẽ cùng nhau nặn những chiếc bánh mà ông thích nhất, làm những món ăn yêu thích của ông, để hy vọng một lần nữa tôi lại được gặp ông…trong những giấc mơ của mình.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×