Mùa xuân là mùa hội tụ của những bàn tay tài hoa người nghệ sĩ. Xuân Diệu – nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới cũng tìm thi hứng ở đó và trải tình yêu tha thiết đến cuồng nhiệt của mình trên từng trang thơ trong “Vội vàng”. Viết về niềm say mê, khát khao mùa xuân, cuộc sống nơi trần thế, ông đã coi mùa xuân là thiên đường trên mặt đất, là bữa tiệc ở trần gian:
“Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Và này đây ánh sáng chớp hang mi
Mỗi buổi sáng thần vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần.”
Nếu Thế Lữ muốn thoát lên tiên thì “Xuân Diệu đốt cảnh bồng lai và xua ai nấy về hạ giới”( Hoài Thanh) để hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp đang hiện ra trước mắt.
Thiên nhiên đang dâng lên những thức say nồng cho vạn vạt. Đó là một “ Tuần tháng mật” đầy dư vị ngọt ngào của hạnh phúc, của “ong bướm” đang cùng nhau tận hưởng. Hoa trong đồng nội cũng ngát hương đánh thức mùa xuân, lan tỏa trong vũ trụ và lòng người. Hay hình ảnh đầy độc đáo và tinh tế “lá của cành tơ phơ phất”. Cụn từ “tơ phơ phất” gợi cho ta cảm nhận được sự non tơ, căng mọng tràn đầy sức sống. Và “yến anh” cũng đang tấu lên những “khúc tình si” nồng thắm, chứa đầy sự ấm áp, hạnh phúc lứa đôi. Hàng loạt các hình ảnh cùng nghệ thuật điệp từ “này đây” tạo cho ta cảm giác về sự dồi dào, phong phú của thiên nhiên, vạn vật đang căng tràn nhựa sống chào đón mùa xuân sang, mang theo đó là những thanh âm của cuộc sống tươi mới, hạnh phúc, ấm áp tình xuân, tình người.
Trong những trang thơ cuối đoạn, nhà thơ đã có một cái nhìn mới. hình ảnh ánh sáng chớp hàng mi thật lạ mà độc đáo. Khác với thời xưa, lần này Xuân Diệu lấy vẻ đẹp con người làm chuẩn mực cho cái đẹp.
Một cái chớp hàng mi ấy của người thiếu nữ thật gợi tình để rồi: Mỗi buổi sớm thần vui hằng gõ cửa” đánh thức vạn vật và đem tới sự sống ngày mới cho muôn loài.
Xuân Diệu đã thổi một luồng sinh khí mới cho thiên nhiên đất trời. Để ông có thể cảm nhận được bằng vị giác “ngon như một cặp môi gần”. Tháng giêng vô hình mà trở nên hữu hình dưới cặp mắt xanh non biếc rờn của nhà thơ.
Và như thế, bữa tiệc ấy đã thu hút độc giả đến với thơ ông bằng cả trái tim mình bởi dưới ngòi bút của Xuân Diệu, thiên nhiên thật tuyệt đẹp.