1. Một bài học nhớ đời:
Cô giáo hỏi: - Hôm nay ai chưa làm đủ bài tập nào? Tôi lúng túng, ngập ngừng, cái tay giấu trong túi áo khoác cứ chực giơ lên, nhưng mà… Mình là tổ trưởng, suốt ngày nhắc nhở các bạn trong tổ, giờ lại mắc lỗi làm thiếu bài tập thì ê mặt lắm… Trống ngực bắt đầu đập thình thịch khi cô giáo nhìn đúng vào chỗ tôi. Hay là cô biết tôi chưa làm bài? Cô biết tôi đang nói dối? Ui! Cô đã nhìn sang phía tổ 3 rồi. May quá… Mà cũng tại cái thằng Sún cơ! Hôm qua sao nó quấy khóc lắm thế không biết? Rồi, bỗng nhiên cô Hương - bác sĩ cùng khoa với mẹ lại lăn ra cảm cúm gì đó, cô ấy gọi điện nhờ mẹ trực đêm hộ… Thế là tôi phải trông em, không còn lúc nào làm bài tập. - Tốt lắm - Cô khen cả lớp - Hôm nay không có ai bị trừ điểm nền nếp, vì các con đã chuẩn bị bài đầy đủ. Nào, lấy sách vở ra, chúng ta học bài mới! Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thế là thoát! Trong giờ, cô cho làm toán đố, và gọi tôi lên bảng. Tôi giải rất vất vả mà vẫn sai. Cô hỏi: - Bài này giống hệt bài tập ở nhà số 3 hôm qua con vừa làm mà, con không nhận ra à? Mặt trời bỗng mọc lên ở cả hai tai, hai má tôi. - Thôi, con về chỗ, cuối giờ mang vở bài tập toán ở nhà lên đây cô xem con giải bài số 3 thế nào mà giờ lại lúng túng thế. Ôi! Mặt đất sụt lở dưới chân tôi. Có mấy bước để về chỗ ngồi mà tưởng như tôi đã phải lê lết qua cả một sa mạc dằng dặc khủng khiếp. Cổ tôi khô khát, tay chân bải hoải. Suốt tiết học còn lại, tôi không sao tập trung được. Tôi cố nghĩ ra cách thanh minh, nghĩ xem phải nói sao cho lâm ly thống thiết để cô thông cảm, không phê bình trước lớp và không ghi sổ liên lạc… Cách nào đây? Cuối giờ, tôi đưa vở lên, tay run run, không mở nổi miệng. Nước mắt cứ chực ứa ra. Hình như cô đang bận thu dọn sách vở trên bàn nên không để ý thấy thái độ ấy của tôi. Cô bảo: - Vừa rồi cô đã giảng lại dạng bài đó, con hiểu rồi chứ? - Vâng! - Tôi đáp lí nhí. - Ừ! Thế thì con cầm vở về để còn có cái làm bài ở nhà nhé. Nếu có bài nào không hiểu, mai con hỏi lại, cô sẽ giảng và chữa bài cho…Lại một lần nữa, tôi thoát chết. Tối hôm đó, tôi đã thức rất khuya để làm hết những bài thiếu, và cả bài mới. Chẳng ai biết về cái lần nói dối ấy của tôi. Cũng chẳng ai biết cảm giác run sợ, xấu hổ, và bẽ bàng hôm đó của tôi nó khủng khiếp đến như thế nào. Cô giáo và các bạn luôn khen ngợi tôi về nền nếp học tập nhưng tôi không làm sao quên nổi kỷ niệm đáng xấu hổ ấy. Tôi không đủ dũng cảm để thú nhận với cô, với các bạn trong tổ, tôi liên tưởng mình giống như anh thợ cắt tóc trong câu chuyện "Nhà vua có đôi tai lừa". Tôi muốn một lần được nói ra, được nhận lỗi, để rồi nhẹ lòng mà quên đi. Và không bao giờ dại dột nói dối thế nữa…