Tôi là Binh Tư- là hàng xóm của Lão Hạc. Ngồi trong nhà tôi nghĩ đến Lão Hạc, tôi vốn không ưa lão, bởi lão lương thiện và hiền lành quá. Sống ở đời mà lương thiện như lão có ngày chết sớm. Tôi đang ngẫm về lão thì tự nhiên, từ sân lão Hạc đi vào với vẻ mặt u sầu. Tôi cười khà khà nói:
"-Thiêng thật đấy, tôi đang nhắc tới lão đây."
Nói vậy, chứ trong đầu tôi nghĩ: Lão sang nhà tôi chắc chắn cũng chẳng có điều gì là tốt đẹp. Rồi lão cứ cúi gằm mặt xuống đất, rồi lão nói.
"-Cậu Binh Tư này, cậu cho tôi xin một chút bả chó được không? dạo này con chó nhà hàng xóm cứ chạy sang vườn nhà tôi phá hoại rau. Cậu có thì cho tôi xin ít để đánh bả nó, nếu trúng tôi và cậu đánh chén."
Tôi ngạc nhiên khi nghe lão nói, nhìn cái mặt lão xem, các vết nhăn co rúm lại,, cái mồm móm mém, đôi mắt thì đỏ sọng lại. Ấy dời, già tuổi này rồi mà giờ mới biết phẩm chất thật của lão. Tôi cũng thật không ngờ một con người mà luôn được mọi người yêu mến tin cậy, kính trọng, một người nông dân giàu lòng tự trọng, trung thực vậy mà cũng phải đến đây xin bả chó. Tôi nhếch miệng cười đểu, cười để tỏ vẻ khinh thường lão. Từ trước tới giờ, lão toàn giả bộ con người hiền lành ấy chứ? rồi không biết lão để lòng tự trọng ở đâu, lão Hạc cứ năn nỉ, xin tôi. Thấy thương lão quá, tôi đành cho lão ít bả chó. Tôi nhìn theo lão ra về mà nghĩ đến cái cuộc đời thật bất công, kiếp của người nông dân giống như tôi và lão Hạc có gì khác nhau đâu, có khác gì số phận của một con vật- con chó đâu. Đén khi bị dồn đến mức đường cùng thì cũng phải làm liều, cũng phải chết.Và tôi chán ghét cái cuộc sống đểu cáng của tôi, chán ghét cái xã hôi nửa thực dân, nửa phong kiến đã đẩy những người nghèo khổ giống tôi vào bức đường cùng. Tôi cảm thấy thương xót cho kiếp thân phận của tôi quá.