Anh-xtanh đã từng nói: “ Chỉ có cuộc sống vì người khác mới là cuộc sống đáng quý”. Thật vậy, mỗi khi làm được việc tốt hay giúp đỡ người khác tâm hồn mình đều cảm thấy mãn nguyện và hài lòng. Em cũng cảm thấy như thế.
Tuần vừa em đã làm được việc tốt là giúp đỡ bà cụ ăn xin. Vào một ngày đông lạnh giá, bầu trời âm u, thỉnh thoảng có những cơn gió rít lên lạnh như cắt da cắt thịt. Hôm nay em tan học và về muộn hơn so với mọi ngày, em vào nhà xe lấy xe đạp và ra về. Trên đường về nhà em bắt gặp hình ảnh của một bà cụ đang ngồi ăn xin ở bên vệ đường. Tôi đi xe lại gần cụ. Trông cụ thật đáng thương. Năm nay cụ đã ngoài tám mươi tuổi, gương mặt cụ nhăn nheo và có những vết nám trên khuôn mặt. Cụ chống một chiếc gậy, tay cầm chiếc nón đã rách và bị vá nhiều miếng rồi chìa ra xin mọi người qua lại. Đôi tay gầy trơ xương của bà cũng đang run run vì lạnh, Bà mặc cái áo cũ mỏng tanh, thỉnh thoảng người lại run lên bần bật. Đôi dép bà đã đị rách và được khâu chắp vá và khâu bằng những chiếc dây. Chao ôi đáng thương làm sao, trời lạnh như thế mà cụ không hề đi tất mà đi chân không, đôi bàn chân thâm lại vì rét. Nhìn thấy thế, em tự hỏi: “ Không biết con cháu cụ đâu mà để cụ một mình ở đây thế này?” . Ngồi cạnh cụ, em thấy gương mặt bà trắng bệch ra, cả đôi môi cũng thế. Em không biết làm gì để giúp cụ nữa. Em chợt nhớ ra trong cặp mình cho đôi tất chân và một chiếc áo khoác. Em liền đưa cho cụ và nói: “ Cháu còn nhỏ nên cũng không có tiền để giúp cụ, cháu chỉ có đôi tất và chiếc áo khoác đã cụ của cháu, cụ cầm ấy và mặc tạm cho đỡ lạnh nhé cụ”. Cụ đáp: “ Áo của cháu thì để mà mặc chứ đưa cho cụ thì mai cháu lấy gì mà mặc.” Em động viên mãi cụ mới cầm lấy và mặc. Cụ cảm ơn em rối rít rồi cười bảo không sao, chiếc áo này tuy cũ nhưng rất ấm, ấm tình người, ấm tình thương tình cảm mà cháu dành cho lão. Em không hiểu ấm tình người là gì nhưng em cảm thấy rất vui.
Thế rồi em phải ra về, về đến nhà thì trời đã tối muộn, chỉ sợ ba mẹ mắng. Em đã kể toàn bộ câu chuyện cho ba mẹ nghe, ba mẹ chỉ xoa nhẹ đầu em và nói: “ Con biết như thế là rất tốt rồi, con đã biết giúp đỡ người già khi gặp khó khăn là một việc làm rất tốt. Con gái mẹ giỏi lắm.” Thế rồi em hỏi mẹ làm cách nào để cụ đỡ khó khăn hơn. Sau đó em và mẹ cùng nhau ra chỗ cụ ngồi, mua cho cụ áo ấm để mặc, đưa cho cụ bát cơm cụ ăn và bảo đưa cụ về nhà ngủ qua đêm cho đỡ lạnh, nhưng cụ bảo: “ Cảm ơn hai mẹ con, tí giờ cụ bà ngủ ở góc phố cũng được. Cháu giúp cụ như thế là đã tốt lắm rồi.” Em cảm thấy rất vui vì đã giúp một phần cho bà, dù rất nhỏ nhưng em thấy bà hạnh phúc. Em chỉ mong bà có được một ngôi nhà thật sự để che nắng che mưa và sống yên ấm theo tuổi già.
Việc làm tuy nhỏ nhưng em cảm thấy vô cùng vui mừng và hạnh phúc vì đã một phần giúp đỡ cụ già bớt khó khăn đi phần nào. Em chỉ mong sau những hoàn cảnh ấy được mọi người và xã hội kịp thời giúp đỡ để họ vượt qua mà sống tốt hơn.