Bốn câu thơ đầu tả khung cảnh ở Vì Châu với màu sắc không sáng, thanh âm không vui, hình ảnh thơ hùng vĩ, mở ra một khung cảnh thiên nhiên với đủ núi, rừng, sông, nước, bầu trời và cửa ải. Một không gian rộng nhưng có giới hạn chứ không vô tận. Đó là một không gian u ám của một buổi sáng mùa thu không có ánh bình minh. Nó gợi cảm giác u ám và lạnh lẽo. Chủ thể sáng tạo bức tranh Chắc phải mang tâm trạng rất u sầu thì mới thể hiện thần thái u buồn ấy của bức tranh. Cảnh và tình có sự giao hòa tạo nên một bức tranh thiên nhiên đầy tâm sự. Không gian nghệ thuật bài thơ có đủ chiều cao chiều rộng nhưng không thoáng mà rất nặng nề. Bởi không gian và cảnh sát mùa thu ấy được nhìn dưới con mắt của một con người đang phải sống tha hương trong cảnh khốn khó phải chứng kiến dân tộc đang trong cảnh loạn li. Hướng về quê hương trong nỗi nhớ da diết nhưng không thể trở về được càng làm cho tâm trạng thêm u sầu. Ánh mắt hướng về nơi quê nhà ấy bị cản trở bởi cửa ải mây mù