Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy thay mặt En-ri-cô viết một bức thư cho bố nói lên nỗi ân hận vì đã trót lời thiếu lễ độ đối với mẹ kính yêu

3 trả lời
Hỏi chi tiết
3.556
22
13
ɭεɠεռɖ-ɷɑɠռεŧσ
04/10/2018 20:11:14
Xi-xin-li-a ngày ... tháng ... năm ...
Bố kính mến!
Con là En-ri-cô, con trai của bố đây! Bố ơi ! Sau nhiều ngày suy nghĩ về lỗi lầm của mình, con ân hận lắm ! Hôm nay, con mạnh dạn viết lá thư này gửi tới bố. Trước hết, con xin gửi lời kính thăm sức khỏe của bố, sau là để bày tỏ nỗi lòng và mong được bố tha thứ cho con.
Thưa bố!
Vừa qua, cũng chính vì chưa nhận thức được tầm quan trọng của việc học hành đối với tương lai nên con đã ham chơi hơn là ham học. Con thường đến trường với vẻ mặt không vui vì nghĩ rằng kỉ luật ở đấy thật là gò bó, khó chịu. Đi học phải đúng giờ. Đầu tóc, quần áo phải gọn gàng, sạch sẽ. Bài học, bài làm phải chuẩn bị ở nhà thật đầy đủ... và cùng bao quy định khác nữa đối với con thật nặng nề. Mỗi khi cô giáo kiểm tra mà con không thuộc bài, mấy chục cặp mắt của các bạn cứ nhìn xoáy vào con, khiến con ngượng đỏ cả mặt, chỉ muốn chui xuống đất cho xong. Trong khi đó thì ở ngoài bốn bức tường của trường học, cuộc sống mới thú vị làm sao ! Bao nhiêu là trò vui đang đợi con và lũ bạn nghịch ngợm của con. Nào là trèo cây, tắm sông, câu cá, lang thang trong rừng bắn chim, bắt bướm, trốn tìm... Những trò ấy chũng con chơi không bao giờ chán.
Cũng vì thế mà con bỏ học. Một ngày, hai ngày, ba ngày...và cô giáo chủ nhiệm đã đến tận nhà gặp mẹ để thông báo chuyện đó. Với tính hiếu thắng, con không nhận lỗi mà đổ thừa là do thầy cô giảng bài không hấp dẫn. Mẹ đã thay mặt con xin lỗi cô giáo. Lẽ ra, con phải biết xấu hổ nhưng ngược lại, con nhâng nháo cãi rằng : "Mẹ thì biết gì mà can thiệp vào chuyện của con !".
Nói xong câu ấy, con thấy rằng mình là một đứa con bất hiếu, dám xúc phạm tới người mẹ kính yêu. Sự hỗn láo của con như một nhát dao đâm vào tim mẹ, khiến trái tim ấy như tan vỡ vì đau đớn và thất vọng. Lúc đó, sắc mặt mẹ nhợt nhạt hẳn đi, đôi môi run run chực bật khóc và mắt mẹ đỏ hoe, nhòa lệ.
Bố ơi ! Con đã phạm phải một tội lỗi khó bề tha thứ. Con đã làm cho mẹ khổ tâm. Ôi ! Người mẹ đã mang nặng đẻ đau, sinh thành ra con và vất vả làm lụng để nuôi con khôn lớn ! Con biết rằng mẹ có thể hi sinh tất cả vì con, kể cả cuộc đời và mạng sống vì mẹ coi con là ngồn hạnh phúc, niềm an ủi và tin tưởng lớn lao đối với mẹ.
Vậy mà con đã...!
Vâng ! Con đã phụ lòng tin của bố mẹ. Con là một đứa con hư. Nhận ra điều này, con tự trách mắng mình thậm tệ. Tại sao con lại không nghe lời dạy dỗ, khuyên nhủ đúng dắn của mẹ cha ? Tại sao con không tự kiềm chế được những thói xấu, những đam mê bồng bột trong con ? Đã nhiều lần bố mẹ nhắc nhở con rằng nếu không học tập thì nhân loại sẽ chìm đắm trở lại trong cảnh hoang sơ ; rằng phong trào học tập là sự tiến bộ, là niềm hi vọng, là vinh quang của thế giới. Thực tình, con có nghe nhưng con không chịu ngẫm nghĩ để hiểu được ý nghĩa rõ ràng như chân lí của những điều tốt đẹp ấy.
Giờ đây, con ân hận vì những ngày tháng sống hoài sống phí. Thời gian trôi qua, không có cách nào lấy lại được, bố nhỉ ! Bố cũng đã từng dạy con thời gian là vàng bạc, quý hơn cả châu báu, ngọc ngà. Ai làm chủ được thời gian thì sẽ làm chủ được bản thân và cuộc sống của mình. Vậy mà con đã để thời gian trôi qua vô ích!
Bố kính yêu!
Trong bức thư bố gửi cho con có đoạn: Hãy nghĩ kĩ điều này, En-ri-cô ạ : trong đời, con có thể trải qua những ngày buồn thảm, nhưng ngày buồn thảm nhất tất sẽ là ngày mà con mất mẹ.
Khi đã khôn lớn, trưởng thành, khi các cuộc chiến tranh đã tôi luyện con thành người dũng cảm, có thể có lúc con sẽ mong ước thiết tha được nghe lại tiếng nói của mẹ, được mẹ dang tay ra đón vào lòng. Dù có lớn khôn, khỏe mạnh thế nào đi chăng nữa, con sẽ vẫn tự thấy mình chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp, yếu đuối và không được chở che. Con sẽ cay đắng khi nhớ lại những lúc đã làm cho mẹ đau lòng... Con sẽ không thể sống thanh thản, nếu đã làm cho mẹ buồn phiền. Dù có hối hận, có cầu xin linh hồn mẹ tha thứ... tất cả cũng chỉ vô ích mà thôi...
Những lời khuyên nhủ thốt ra từ đáy lòng của một người bố thương con đã làm cho trái tim bé nhỏ của con rung động. Bố ơi ! Con sẽ nghe lời bố, con sẽ xin lỗi mẹ, cầu xin mẹ hôn con để chiếc hôn ấy xóa đi cái dấu vết vong ân bội nghĩa trên trán con. Liệu mẹ có rộng lòng tha thứ cho con không, hả bố ?!
Bố kính mến của con!
Con xin bố hãy nói giúp con vài lời với mẹ, như thế sẽ dễ dàng hơn cho con rất nhiều ! Tất nhiên là con sẽ thành khẩn xin mẹ thương con mà cho con cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.
Thôi, thư đã dài, con xin dừng bút ở đây. Con xin hứa với bố sẽ không bao giờ tái phạm. Con sẽ đi học đầy đủ, nghiêm túc và tự giác, không để bố mẹ phải buồn lòng. Con chân thành cảm ơn bố đã nhắc nhở con rằng : Tình yêu thương, kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Thật đáng xấu hổ và nhục nhã cho kẻ nào chà đạp lên tình thương yêu đó.
Mong bố tha thứ cho con1 Kính chúc bốmạnh khỏe và gặp nhiều may mắn!
Con trai của bố
En-ri-cô

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
15
14
Min Sugar
06/10/2018 22:56:12
Sáng nay, cô giáo đến nhà tôi để thông báo tình hình học tập của tôi cho mẹ biết. Lúc đó tôi lỡ thốt ra một lời thiếu lễ độ với mẹ. Tôi không hề biết sự việc ấy đã lọt vào tầm ngắm của bố. sau đó bố đã viết cho tôi một bức thư. Trong lúc đọc thư, nước mắt tôi đã rơi ướt đẫm cả trang giấy.
Hôm nay, tôi có nhỡ thốt ra một lời thiếu lễ độ với mẹ. Khi nói xong thì tôi mới biết mình đã xúc phạm tới mẹ. Tôi vội chạy vào trong phòng, núp trong góc tối nhất của căn phòng. Không phải lúc đó tôi đang nghĩ về lời nói đã nói với mẹ mà là tôi sợ những chiếc roi của bố đán vào mông tôi, mấy cái tát hay là mộ cái bạt tat bố dành cho tôi. nhưng tại sao lúc đó, boos không lôi tôi vào phòng và mắng cho tôi một trận? Câu hỏi đó cứ quẩn quanh mãi trong đầu tôi...Cho đến một buổi chiều tôi đi học về, tôi nhận được một bức thư ở trên bàn. Tôi rất ngạc nhiên khi lúc nà người gửi lại là bố. Tôi đặt chiếc cặp xuống và mở lá thư ra xem. tôi rất xúc động vì bức thư đả khiến tôi nhận ra lỗi lầm của mình.
Bỗng nhiên lúc này, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh dịu dàng của mẹ. Những lúc bị ốm, mẹ đã thức suốt đêm chăm sóc cho tôi. Lọ thuốc thang, nấu cháo tôi ăn cho khỏi bệnh. Hằng ngày mẹ lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ. Chuẩn bị cho tôi sách vở, quần áo cho tôi vào ngày đầu tiên đi học, kèm theo nững lời động viên để tôi an tâm học hành. Mẹ cũng an ủi tôi mỗi lúc tôi buồn, đồng cảm với tôi. Khen tôi mỗi khi tôi được điểm tốt hay làm được việc tốt. Mẹ đã nuôi lớn tôi như thế này nhưng có vẻ chỉ thể xác của tôi lớn còn tinh thần của tôi thì thực sự vẫn còn rất trẻ con lắm. Tôi đả đền ơn mẹ bằng cách này ư.
Tôi thực sự rất xấu hổ và ân hận về việc mình đã làm với mẹ. Tôi đã làm một điều nhục nhã đó là chà đạp lên tình yêu thương mà cha mẹ dành cho tôi. Tối hôm trước, tôi đi qua phòng mẹ và nghe thấy mẹ đã khóc rất nhiều. Lúc đó tôi mới biết tôi đã làm mẹ tổn thương nặng nề như thế nào. Lúc này, tôi thực sự nhĩ mình như mọt đứa con bất hiếu mà còn là một con người ích kỉ chỉ biết lo nghĩ cho bản thân chứ chưa bao giờ nghĩ tới mẹ đã vất vả như thế nào.
Có thể mẹ đã rất sốc khi nghe lời nói ấy từ tôi. Nhỡ đâu mẹ quên ăn quên ngủ rồi suy nghĩ nhiều. Lúc đó thì mẹ sẽ gầy đi mất. Có thể mẹ sẽ rất buồn phiền khi có một đứa con bất hiếu như tôi. Tôi muốn nói mẹ hãy ăn nhiều lên để lấy sức khỏe hưng tôi đâu còn mặt mũi nào đẻ nhìn mẹ nữa. Mấy hôm nay, đôi mắt mẹ thâm quầng. Có vẻ như mẹ đã thức suốt cả đêm chẳng ngủ. Tôi là người khiến mẹ thành ra thế này. Chỉ ghĩ đến lúc tôi không còn mẹ thôi thì ai sẽ dô dành mỗi khi tôi buồn, ai sẽ chia sẻ niềm vui với tôi. Ai sẽ dạy cho tôi những bài khó và ai sẽ ôm tôi ngủ mỗi tối. Mất mẹ là mất đi mộ phần rất quan trogj trong cuộc đời mình. Tôi tự nhủ từ nay sẽ không làm mẹ buồn nữa. Mẹ chinhslaf động lực lớn để tôi tiến lên phía trước. Tô yêu mẹ rất nhiều.
Bây giờ nghĩ lạ toi thấy bố tức giận cũng đúng thôi. Tôi đã biết mình sai và sửa lỗi. Tuy bố tôi khá nghiêm khắc tron việc dạy con nhưng tất cả là vì bố yêu tôi mà thôi
7
1
A
25/09/2019 21:37:44
...ngày...tháng...năm
Bố kính yêu! 
Lần trước con đã nói lời thiếu lễ độ với mẹ trước mặt cô giáo lúc cô đến thăm. Con thực sự rất hối hận vì đã nói như vậy khiến mẹ buồn lòng. Sau khi đọc bức thư của bố con đã ngẫm nghĩ về lỗi lầm của mình. Tình cảm của mẹ dành cho con thật thiêng biết bao vậy mà con lại... Con sẽ xin lỗi mẹ và cầu xin mẹ tha thứ cho lỗi lầm này của con. Con đã hiểu được sự vất vả, cực nhọc của mẹ: phải thức suốt đêm để lo lắng cho con. Con mong bố sẽ tha thứ cho con, cho lỗi lầm này của con. 
                                                                                                                                                    Con của bố
                                                                                                                                                        En-ri-cô 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500K