Nghệ An, ngày 20 tháng 5 năm 2015
Gửi Hà Thương thân mến!
Thư xuống dòng tiễn cánh thư đi, Hà Thương thân yêu của tớ, khi cậu nhận được bức thư này thì cậu sẽ biết được tớ nhớ mong cậu đến nhường nào.
Hà Thương à! Thư của cậu gửi đến tớ đã nhận được tuần trước rồi, nhưng hôm nay rảnh rỗi tớ mới có dịp biên thư lại cho cậu. Tớ biết rằng cậu cũng nhớ tớ rất nhiều phải không. Đã 2 năm rồi nhỉ, từ ngày cậu theo ba mẹ vào Đà Lạt sinh sống chúng minh không gặp lại nhau thêm một lần nào nữa. Bây giờ cậu có cao và béo lên chút nào không nhỉ? Trong tâm trí của tớ Hà Thương mãi là cô tiểu thư bé nhỏ, xinh xắn, miệng lúc nào cũng nở nụ cười thật tươi. Cậu chẳng bao giờ làm người khác buồn lòng, còn tớ thì ít nói và ít cười. Vậy mà hai đứa mình lại trở thành bạn thân chứ, chắc là tụi mình có duyên phải không. Nhưng bây giờ cậu xa tớ rồi, liệu rằng chúng mình có duyên gặp lại không nhỉ.
-Lớp 4 Hôm trước cậu báo với tớ rằng cậu được đi thi học sinh giỏi môn Toán đúng không, đã biết kết quả chưa. Tớ nghĩ cậu sẽ đạt điểm cao đó, vì cậu học giỏi nhất lớp 3A ngày đó mà. À dạo này cậu có còn sợ sâu như hồi ở quê nữa không. Tớ còn nhớ ngày đó, mỗi lần hai đứa mình đi hái trộm khế nhà hàng xóm, những con sâu khế màu xanh, to ơi là to. Cậu hét toáng lên khiến bà hàng xóm ra đuổi, thế là khế chẳng hái được quả nào mà còn bị bắt quả tang. Hì, ngày đó đúng là vui và đáng nhớ thật Hà Thương nhỉ. Tớ sẽ không quên những năm tháng chúng ta còn học chung lớp, đi học chung đường đâu.
Ba mẹ cậu vẫn khỏe cả chứ, chứng đau lưng của ba cậu dạo nào có đỡ hơn không. Cậu vẫn luôn tâm sự chuyện ba mẹ cho tớ nghe, tớ biết cậu lo và thương cho ba lắm.
À tớ kể cho cậu nghe một bí mật nhá, cậu còn nhớ thằng Tèo học lớp 3B ở xóm dưới không. Thằng Tèo dạo này nó to lớn, phổng phao lắm, không bé choắt như ngày xưa đâu. Cậu mà gặp lại nó là không nhận ra đâu, có khi còn gọi nó bằng anh ấy chứ. Hì hì!
Tớ còn giữ của Hà Thương một chiếc bút mà ngày rời đi cậu tặng cho tớ đó. Cậu thấy tớ có giỏi không, vì tớ vẫn luôn gặp lại Hà Thương mà. Ngày đi, hai đứa ngồi yên lặng cạnh nhau, cùng hứa sẽ học thật giỏi, Hà Thương ước sau này làm bác sĩ, còn tớ chỉ muốn làm nghề gì được đi nhiều nơi, và sẽ đến được Đà Lạt, nơi cậu sinh sống nữa. Hãy cố gắng Hà Thương nhé, tớ cũng đang cố gắng nè. Cuối năm nay tớ được đi thi học sinh giỏi Văn đó, vì tớ thích học Văn nhất mà.
Mùa này ở trong Đà Lạt chắc mát lắm cậu nhỉ, ở quê mình nắng nóng lắm, tớ đen hết da rồi này, vì cái tội buổi trưa hay đi lang thang với đám con nít trong xóm. Gặp lại không biết cậu nhận ra tớ nữa không.
Bao giờ cậu rảnh cậu về chơi nhà ông bà nội nhé, khi đó tớ sẽ được gặp lại cậu.
Mẹ tớ gọi xuống ăn cơm rồi, tớ dùng bút nhé. Cậu nhớ biên thư lại cho tớ nhé
Thân!
Phong Linh