Vào một buổi chiều cùa kỳ nghỉ hè, tôi ở nhà một mình. Giở những tấm ảnh cũ ra xem, tôi thấy ngay tấm ảnh đầu tiên tôi chụp cùng với các bạn hồi lớp 2. Người đứng ở giữa tấm ảnh là cô Hương, cô chủ nhiệm lớp ngày ấy.
Hồi đó, tuổi cô Hương mới ngoài đôi mươi. Tôi vẫn nhớ rõ dáng mảnh mai, cao cao của cô. Hàng ngày, cô gọn gàng trong bộ quần áo giản dị. Thường là áosơ mi màu vàng chanh và quần âu màu ghi sáng trắng. Vào những ngày lễ hội hay một dịp đặc biệt của trường, cô thướt tha, yêu kiều trong bộ áo dài đỏ thắm. Cô được trời phú cho một vẻ đẹp tự nhiên, ưa nhìn. Mái tóc óng ả, đen nhánh, mượt mà được buộc gọn ghẽ sau lưng ôm lấy khuôn mặt trái xoan cùa cô. Tôi thích nhất là cặp mắt cùa cô. Cặp mắt đen láy, sáng long lanh ẩn chứa bao niềm vui. Đôi mắt ấy nhìn chúng tôi đầy vẻ yêu thương, trìu mến. Mỗi khi cô hé đôi môi đỏ hồng, nở nụ cười lại phô ra hai hàm răng trắng ngà, hai chiếc răng khểnh làm cho cô trông rất duyên. Làn da của cô không trắng nõn nà mà ngăm ngăm, có lẽ nhờ thế nên trông cô càng trẻ trung và khoẻ mạnh.
Tính cô vui vẻ, cởi mở. Trong giờ học, cô hăng say truyền đạt bao điều mới lạ cho chúng tôi. Cô giảng bài với giọng rành rọt, dứt khoát, pha thêm chút hài hước, hóm hỉnh làm giờ học nào lớp tôi cũng học rất thú vị, thoải mái, không gò bó, căng thẳng. Cô không chỉ chú trọng hai môn Toán, Tiếng Việt mà môn học nào cô cũng đều dạy kĩ lưỡng, tỉ mỉ. Bạn nào chưa hiểu bài, vào giờ ra chơi cô tranh thủ giảng thêm. Cô còn giao thêm một số bài tập chúng tôi nắm vững kiến thức và hiểu sâu hơn bài đã học. Ngoài việc là giáo viên chủ nhiệm cô còn kiêm cả giáo viên thể dục. Đầu các tiết thể dục cô thường dành một thời gian ngắn cho chúng tôi nhảy dây. Cô nhảy dây giỏi lắm. Tôi trông cô nhảy mẫu thành thạo như một chị học sinh cấp hai đang nô đùa cùng bạn bè. Cô quan tâm, yêu thương học sinh hết mực. Ở trên lớp, cô thường xuyên nhắc nhở, động viên những bạn học kém. Còn với các bạn học khá, giỏi, cô khen ngợi, tuyên dương kịp thời. Cô cũng rất nghiêm khắc với những bạn mắc khuyết điểm. Nhưng cô chưa nặng lời, trách mắng học sinh nào. Bạn nào có biểu hiện ốm đau, cô quan tâm hỏi han từng li từng tí. Cô không chỉ đổi xử tốt với học sinh mình mà với nhiều người khác cũng vậy. Có hôm, tôi cùng mẹ đi trên đường, đến một ngã tư thì thấy có người phụ nữ đang ân cần dìu một cụ già qua đường. Tôi nhận ra người phụ nữ ấy chính là cô Hương. Sau lần ấy tôi càng thấy cô đáng quý hơn.
Dù bây giờ cô đã chuyển đi trường khác nhưng tôi vẫn luôn nhớ về cô với tình cảm yêu thương và kính trọng như những ngày cô còn dạy chúng tôi.