Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy viết một bức thư nói lời xin lỗi mẹ

5 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
11.559
19
6
Bạch Phàm
23/08/2019 15:35:45
Con xin lỗi mẹ!
Khi con viết bức thư này cho mẹ là khi nước mắt con đang rơi vì những vết thương đang dày vò. Con có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không dám nói với mẹ vì con sợ mẹ sẽ buồn vì con sợ mẹ sẽ lo lắng cho con.
Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ rất nhiều. Con biết mẹ yêu con rất nhiều. Cả đời mẹ luôn lo lắng cho con và mong con được sống vui vẻ và hạnh phúc. Con nhớ ngày chúng con còn nhỏ ba vội vàng ra đi về với ông bà để lại mẹ một mình gánh nặng các con thơ nhưng mẹ chưa bao giờ than trách số phận. Mẹ vẫn tảo tần lo lắng cho chúng con từ bữa ăn đến giấc ngủ. Con nhớ có lần con phải trích thuốc, con chưa khóc vì đau mà đã thấy mẹ khóc vì sợ con đau. Nhà mình lúc xưa còn khó khăn nhiều bề mà mẹ vẫn cố gắng lo cho chúng con có tấm áo tấm quần để được bằng chúng bạn trong khi mẹ lại không có áo mới.
Con biết trong 5 đứa con mẹ thương con nhất. Vì con luôn là đứa con bé bỏng nhất nhà. Lúc ba ra đi khi mẹ còn rất trẻ. Có nhiều người đến hỏi mẹ nhưng mẹ đã từ chối. Vì mẹ thương con và vì mẹ vẫn yêu bố. Bố có lỗi với mẹ và với cả chúng con. Bố đã bỏ mẹ con mình ra đi quá sớm nhưng mẹ chưa hề oàn trách bố vẫn thuỷ chung với tấm ảnh trên bàn thờ.
Con biết mẹ hy sinh tất cả vì chúng con chỉ mong cho chúng con có được cuộc sống tốt nhất.. Nhưng con đã không thể sống vui vẻ và hạnh phúc như điều mẹ hằng mong mỏi. Con có lỗi với mẹ rất nhiều. Con đã khóc rất nhiều. Nhưng nước mắt con rơi không phải vì thương mẹ mà con lại khóc vì một người đàn ông mà mẹ chưa từng một lần gặp mặt. Một chàng trai đã làm trái tim yếu mềm của con gái mẹ biết thế nào là tình yêu. Con đã yêu và yêu người đó rất nhiều. Yêu người đó như chính cuộc sống của con. Con biết mẹ cũng hiểu vì mẹ cũng đã từng yêu bố. Nhưng chàng trai đó đã bỏ rơi con gái mẹ.
Mẹ ơi con cũng đã cố gắng rất nhiều để níu giữ trái tim người đó quay về nhưng người đó vẫn lạnh lùng ra đi. Con mất Tường thật rồi. Tim con rất đau. Con biết lúc bố rời xa mẹ, mẹ chắc con đau đớn hơn con gấp trăm ngàn lần nhưng mẹ đã dũng cảm vượt qua vì các con. Còn con lại không đủ bản lĩnh để đứng lên vì mẹ con có lỗi rất nhiều. Con biết con ích kỷ.Con chỉ biết nghĩ cho mình mà không biết nghĩ cho mẹ. Mẹ ơi hãy tha thứ cho con mẹ nhé. Con xin lỗi!

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
22
7
Chi Yamaguchi
23/08/2019 15:45:10
Mẹ kính yêu của con!
Khi viết những dòng này gửi tới mẹ, con cảm thấy vô cùng xấu hổ, con thấy mình không xứng đáng gọi mẹ là mẹ và xưng con với mẹ.
Giờ đây, nghĩ đến mẹ, con thấy hiện lên hình ảnh mẹ chín tháng trời mang nặng con trong bụng. Rón rén từng bước đi, cẩn thận từng ngụm nước, kiêng khem từng món ăn, lo cho con từ khi con chưa có hình hài. Ngày con chào đời, mẹ đã phải chịu bao đau đớn, bao giày vò. Sau ngày rời bụng mẹ, con lại chẳng ngoan ngoãn, khỏe mạnh như những đứa trẻ khác mà ốm đau, bệnh tật thường xuyên. Bà nội từng kể cho con nghe một lần con ốm nặng, bác sĩ đã lắc đầu quay đi nhưng mẹ thì âm thầm ôm chặt con vào lòng khóc không thành tiếng. Mẹ kiên trì mời những người bác sĩ khác tới thăm bệnh cho con, nhẫn nại chăm sóc con, căng thẳng hồi hộp với từng nhịp thở, từng cái hắt hơi, từng cái ngáp vặt của con...
Mẹ đã vứt bỏ nhiều tháng ngày thanh thản, hạnh phúc và tưởng như sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình thức khuya, đi lại... để cứu lấy mạng sống cho con. Mẹ ơi! Nếu trời Phật không thương con cho con làm con của mẹ thì có lẽ ngày ấy Người đã bắt con phải trở về. Nhưng có lẽ quá cảm động trước tình cảm của mẹ mà Người đã cho qua cơn hiểm nghèo. Mẹ đã làm được “điều kì diệu” mà nhiều người hàng xóm của chúng ta còn nhắc đến.
Ấy vậy mà đứa con ngu ngốc, dại dột của mẹ lại có lúc quên bẵng đi những ân tình, thiêng liêng của mẹ. Con thấy xấu hổ và nhục nhã khi nghĩ đến ngày cô giáo đến chơi mà con lại thiếu lễ độ với mẹ. Nhìn gương mặt mẹ thất thần, lạnh lẽo con thấy mình là kẻ tội đồ đáng nguyền rủa nhất trên đời. Con đã chà đạp lên tình mẫu tử thiêng liêng và cao quý mà mẹ đã sẵn sàng hi sinh mạng sống để gây dựng.
Mẹ ơi! Con biết rằng lời con nói không thể rút lại, việc con làm không thể coi như chưa xảy ra, vết thương con gây ra trong tim mẹ không thể lấy nước mắt để xóa mờ... Nhưng con chỉ mong muốn một điều rằng mẹ không quá đau buồn về con thêm nữa vì rằng khi viết những dòng này, En-ri-cô của mẹ hiểu rằng nó chỉ còn một cách để chuộc tội với mẹ kính yêu. Con sẽ không bao giờ làm mẹ phải xấu hổ, thất vọng thêm một lần nào nữa.
Mẹ ạ, tội lỗi đã mắc phải khiến con hiểu rằng nếu con còn lặp lại nó thì con không còn xứng đáng là con của mẹ; không còn ghế ngồi, không còn giường nằm, không còn nơi đặt chân, không còn bát ăn cơm trong ngôi nhà của mẹ nữa. Con ngàn lần xin lỗi mẹ và mong mẹ rộng lượng tha lỗi cho con.
Đứa con đã biết lỗi của mẹ.
17
8
Quyên
23/08/2019 16:22:59
Con xin lỗi mẹ!
Khi con viết bức thư này cho mẹ là khi nước mắt con đang rơi vì những vết thương đang dày vò. Con có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không dám nói với mẹ vì con sợ mẹ sẽ buồn vì con sợ mẹ sẽ lo lắng cho con.
Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ rất nhiều. Con biết mẹ yêu con rất nhiều. Cả đời mẹ luôn lo lắng cho con và mong con được sống vui vẻ và hạnh phúc. Con nhớ ngày chúng con còn nhỏ ba vội vàng ra đi về với ông bà để lại mẹ một mình gánh nặng các con thơ nhưng mẹ chưa bao giờ than trách số phận. Mẹ vẫn tảo tần lo lắng cho chúng con từ bữa ăn đến giấc ngủ. Con nhớ có lần con phải trích thuốc, con chưa khóc vì đau mà đã thấy mẹ khóc vì sợ con đau. Nhà mình lúc xưa còn khó khăn nhiều bề mà mẹ vẫn cố gắng lo cho chúng con có tấm áo tấm quần để được bằng chúng bạn trong khi mẹ lại không có áo mới.
Con biết trong 5 đứa con mẹ thương con nhất. Vì con luôn là đứa con bé bỏng nhất nhà. Lúc ba ra đi khi mẹ còn rất trẻ. Có nhiều người đến hỏi mẹ nhưng mẹ đã từ chối. Vì mẹ thương con và vì mẹ vẫn yêu bố. Bố có lỗi với mẹ và với cả chúng con. Bố đã bỏ mẹ con mình ra đi quá sớm nhưng mẹ chưa hề oàn trách bố vẫn thuỷ chung với tấm ảnh trên bàn thờ.
Con biết mẹ hy sinh tất cả vì chúng con chỉ mong cho chúng con có được cuộc sống tốt nhất.. Nhưng con đã không thể sống vui vẻ và hạnh phúc như điều mẹ hằng mong mỏi. Con có lỗi với mẹ rất nhiều. Con đã khóc rất nhiều. Nhưng nước mắt con rơi không phải vì thương mẹ mà con lại khóc vì một người đàn ông mà mẹ chưa từng một lần gặp mặt. Một chàng trai đã làm trái tim yếu mềm của con gái mẹ biết thế nào là tình yêu. Con đã yêu và yêu người đó rất nhiều. Yêu người đó như chính cuộc sống của con. Con biết mẹ cũng hiểu vì mẹ cũng đã từng yêu bố. Nhưng chàng trai đó đã bỏ rơi con gái mẹ.
Mẹ ơi con cũng đã cố gắng rất nhiều để níu giữ trái tim người đó quay về nhưng người đó vẫn lạnh lùng ra đi. Con mất Tường thật rồi. Tim con rất đau. Con biết lúc bố rời xa mẹ, mẹ chắc con đau đớn hơn con gấp trăm ngàn lần nhưng mẹ đã dũng cảm vượt qua vì các con. Còn con lại không đủ bản lĩnh để đứng lên vì mẹ con có lỗi rất nhiều. Con biết con ích kỷ.Con chỉ biết nghĩ cho mình mà không biết nghĩ cho mẹ. Mẹ ơi hãy tha thứ cho con mẹ nhé. Con xin lỗi!
15
5
HaHa
23/08/2019 18:07:20
Mẹ kính yêu!
Có lẽ khi đọc được những dòng chữ này mẹ cũng đang rất buồn, thất vọng và lo nghĩ nhiều về con. Con biết điều đó, con biết mình đã gây ra một lỗi lớn làm mẹ phải buồn, phải thất vọng như chưa bao giờ thất vọng như vậy. Nhưng điều mà con sợ nhất là khi mẹ khóc, giá như mẹ cứ mắng chửi con, đánh con hay…Mà sao mẹ lại xử sự như vậy? Con biết rằng giọt nước mắt đó đã nói lên tất cả những gì mẹ muốn nói.
Mẹ à! Được xuống đây học tập con đã biết rằng đã đến lúc mình phải tự đi bằng đôi chân của mình trên đường đời đầy khó khăn, thử thách, mình tự quyết định tương lai của mình. Và dần dần theo dòng thời gian, cuộc sống tự lập ở đây đã cho con thật nhiều điều: niềm vui, nỗi buồn, những khó khăn thử thách trong cuộc sống, học tập, vật chất, tâm lý tuổi mới lớn, quan hệ bạn bè, thầy cô và mọi người xung quanh. Nhiều lúc, con muốn buông xuôi tất cả, muốn đến nơi nào đó thật xa xăm, huyền ảo, mà nơi đó vô lo, vô nghĩ.
Nhưng không được, con vẫn nhận ra mình đang sống ở hiện tại, mình vẫn đang tồn tại và cuộc đời là một trường đời đâu có cho con người ngừng nghỉ. Và như thế, trường nội trú mới cho con trải nghiệm một góc nhỏ của cuộc sống mà sao khó khăn, mệt mỏi quá.Chợt nhớ mẹ và con biết bố mẹ ở nhà cuộc sống còn khó khăn, thử thách nhiều hơn con gấp bội. Con đã nghĩ rất nhiều và tự nhủ mình phải cố gắng. Và thực sự, con đã cố gắng, cố gắng rất nhiều. Nhưng có phải đâu mọi điều ta cố là được, có nhiều điều tác động nên con không làm được điều như mình mong muốn và nhiều lúc con đã lơ đãng, vấp ngã. Nhưng, nhớ đến lời mẹ dặn trước khi bước chân xuống trường: “Con nhớ phải học thật tốt, không làm bố mẹ thất vọng nhé! ”. Con lại cố gắng gượng dậy, góp nhặt những mảnh vỡ của đời mình và bước tiếp trên con đường mình đã chọn. Những mảnh vỡ đó là những lỗi lầm mà con mắc phải, và lỗi lần này mà con gây ra là lớn nhất, phải không mẹ?!Mẹ à! Điều con làm, con biết rằng không phải chỉ riêng làm bố mẹ thất vọng mà mọi người xung quanh, có lẽ cũng nhìn con bằng ánh mắt khác. Nhưng lý trí của con không thể thắng nổi tình yêu đầu tiên của tuổi mới lớn. Con cũng không biết vì sao con lại yêu anh ấy dù biết bố mẹ không hài lòng, gia đình anh ấy không tốt. Nhưng anh đã cho con sức mạnh, động viên con mỗi lúc gặp khó khăn. Hiểu con hơn chính bản thân con, có những lúc anh đã nói ra những suy nghĩ mà chính con không thể diễn tả được.Vì thế, con đã nhận lời. Lúc đó, con nghĩ đến mẹ và thật sự con rất khó xử. Không phải con không nghe lời mẹ, mà chính con không nghe bản thân mình.
Con biết rằng yêu anh ấy sẽ không phù hợp, mỗi người một con đường riêng, thật khác nhau. mỗi lần đối diện với sự thật đó, con lại tự lừa dối mình và không dám nghĩ đến nó. Nhưng đến bây giờ, con phải đối diện rồi. Con dám yêu và cũng dám bỏ.Con hiểu rằng, mẹ muốn tốt cho con, tình yêu thì có nhiều nhưng mẹ chỉ có một. Con không thể chịu đựng được nếu nhìn thấy mẹ khóc một lần nữa. Thực sự, khi chưa lấy lại được lòng tin của mẹ ngày nào, thì ngày đó con cảm thấy bơ vơ lắm. Vì thế, con hứa sẽ lại là nơi mẹ tin tưởng.Mẹ ơi! Mong mẹ đừng nghĩ nhiều có được không?!. Con sợ những đêm dài mẹ trằn trọc suy nghĩ, con sợ trên trán mẹ hằn những vết nhăn và sợ nhất giọt nước mắt của mẹ. Đã nhiều lần con muốn nói với mẹ, nhưng con không đủ can đảm. Mẹ biết không? Mỗi lần em ốm, mẹ lặng yên bên giường nó, nghe hơi thở yếu ớt của nó. Đôi mắt mẹ đượm buồn, ươn ướt, đôi khi, mẹ quay đi, nước mắt mẹ chảy dài. Con biết, biết chứ, nhưng không biết làm sao cả, chỉ biết ngồi đó nhìn mẹ thôi.Mẹ luôn là người suy nghĩ rất nhiều cho hai chị em con. Khỏe mạnh hơn em, con tự nhủ: mình phải là đứa con ngoan, không làm mẹ phải phiền lòng, bù đắp phần nào lo lắng cho bệnh tật của em. Vậy mà…giờ con lại làm mẹ phải khóc. Con thật tồi tệ, phải không mẹ?!Con đã nhận ra lỗi của mình, điều quan trọng nhất là biết sửa nó, mẹ nhỉ! Không ai có thể biết trước được tương lai của mình, con cũng vậy. Nhưng bây giờ con đang cố gắng học tập tốt những môn khối C, để thi vào trường mà con mơ ước.Con biết điều này là rất khó, nhưng vì bố mẹ, vì em và nhất là vì con, con sẽ cố gắng. Mẹ cũng biết, con rất mê văn, nên tương lai, con sẽ tìm một nghề liên quan đến văn. Vì nếu thiếu văn, cuộc sống của con sẽ chán ngắt và không có ý nghĩa.Có những lúc, con thấy mình hơi khác với các bạn cùng lứa. Những điều này, chắc mẹ cũng biết. Lớp 6, khi các bạn cùng lớp vẫn tươi cười , vô tư chơi đùa những giờ ra chơi, con lại trầm ngâm suy nghĩ: nghĩ về tương lai, nghĩ thương bố mẹ vất vả. Vậy đó, con gái của mẹ được đặt cái biệt danh: “bà cụ non” từ hồi học cấp II. Vừa thấy hãnh diện, lại vừa thấy thiệt thòi mẹ à! Nếu ai đó vào đọc sẽ nghĩ thế. Còn mẹ, không biết đọc xong lá thư này, mẹ sẽ nghì gì? Nhưng chắc rằng, có những điều mẹ không hiểu. Bởi tuổi mẹ và tuổi con cách xa nhau quá nhiều, trong khoảng cách đó, suy nghĩ và nhìn nhận cuộc sống đã khác nhau rồi. Nhưng dù sao, điều mà con mong muốn là mẹ đừng suy nghĩ, lo lắng nhiều về con nhé. Con hứa sẽ không làm mẹ thất vọng nữa, vì thực sự…con rất sợ gọt nước mắt của mẹ!-_-CON XIN LỖI-_-
6
3
Hải Hoàng
15/09/2021 20:14:16
Con xin lỗi mẹ!
Khi con viết bức thư này cho mẹ là khi nước mắt con đang rơi vì những vết thương đang dày vò. Con có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không dám nói với mẹ vì con sợ mẹ sẽ buồn vì con sợ mẹ sẽ lo lắng cho con.
Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ rất nhiều. Con biết mẹ yêu con rất nhiều. Cả đời mẹ luôn lo lắng cho con và mong con được sống vui vẻ và hạnh phúc. Con nhớ ngày chúng con còn nhỏ ba vội vàng ra đi về với ông bà để lại mẹ một mình gánh nặng các con thơ nhưng mẹ chưa bao giờ than trách số phận. Mẹ vẫn tảo tần lo lắng cho chúng con từ bữa ăn đến giấc ngủ. Con nhớ có lần con phải trích thuốc, con chưa khóc vì đau mà đã thấy mẹ khóc vì sợ con đau. Nhà mình lúc xưa còn khó khăn nhiều bề mà mẹ vẫn cố gắng lo cho chúng con có tấm áo tấm quần để được bằng chúng bạn trong khi mẹ lại không có áo mới.
Con biết trong 5 đứa con mẹ thương con nhất. Vì con luôn là đứa con bé bỏng nhất nhà. Lúc ba ra đi khi mẹ còn rất trẻ. Có nhiều người đến hỏi mẹ nhưng mẹ đã từ chối. Vì mẹ thương con và vì mẹ vẫn yêu bố. Bố có lỗi với mẹ và với cả chúng con. Bố đã bỏ mẹ con mình ra đi quá sớm nhưng mẹ chưa hề oàn trách bố vẫn thuỷ chung với tấm ảnh trên bàn thờ.
Con biết mẹ hy sinh tất cả vì chúng con chỉ mong cho chúng con có được cuộc sống tốt nhất.. Nhưng con đã không thể sống vui vẻ và hạnh phúc như điều mẹ hằng mong mỏi. Con có lỗi với mẹ rất nhiều. Con đã khóc rất nhiều. Nhưng nước mắt con rơi không phải vì thương mẹ mà con lại khóc vì một người đàn ông mà mẹ chưa từng một lần gặp mặt. Một chàng trai đã làm trái tim yếu mềm của con gái mẹ biết thế nào là tình yêu. Con đã yêu và yêu người đó rất nhiều. Yêu người đó như chính cuộc sống của con. Con biết mẹ cũng hiểu vì mẹ cũng đã từng yêu bố. Nhưng chàng trai đó đã bỏ rơi con gái mẹ.
Mẹ ơi con cũng đã cố gắng rất nhiều để níu giữ trái tim người đó quay về nhưng người đó vẫn lạnh lùng ra đi. Con mất Tường thật rồi. Tim con rất đau. Con biết lúc bố rời xa mẹ, mẹ chắc con đau đớn hơn con gấp trăm ngàn lần nhưng mẹ đã dũng cảm vượt qua vì các con. Còn con lại không đủ bản lĩnh để đứng lên vì mẹ con có lỗi rất nhiều. Con biết con ích kỷ.Con chỉ biết nghĩ cho mình mà không biết nghĩ cho mẹ. Mẹ ơi hãy tha thứ cho con mẹ nhé. Con xin lỗi!

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×