Mặc dù phải chịu đựng một hoàn cảnh thiếu thốn và khắc nghiệt như vậy, nhưng với tâm hồn nghệ sĩ bay bổng, tác giả vẫn đem đến cho người và trăng một cuộc hội nhộ xúc động.Quả đúng như vậy!Có ai đã từng nói rằng :"Nguồn gốc của văn chương là từ những cảm xúc của con người".Văn chương không kén chọn hoàn cảnh ra đời . Người và trăng ,hai hình ảnh thật hữu tình đã xuất hiện rất nhiều trong thơ ca Hồ Chí Minh,đặc biệt là trong bài thơ"ngắm trăng". Tuy giản dị mà cũng thật hàm súc. Trong hoàn cảnh ngục tù khó khăn như thế, người vẫn tỏ rõ tình yêu thiên nhiên và phong thái ung dung, lạc quan của mình. "Nhân hướng song tiền khán minh nguyệt,nguyệt tòng song khích khán thi gia".Trong hai câu này, các từ: nhân_thi gia; song,nguyệt_minh nguyệt được sắp xếp ở các vị trí đối nhau khiến cho câu thơ nhịp nhàng, cân đối, thể hiện được sự gắn bó "thân thiết" giữa nhà thơ và vầng trăng. Hình ảnh "trăng" ở câu thơ này được tác giả khắc hoạ một cách triều mến, như một người bạn lâu năm, tri ân tri kỉ, luôn cùng Bác ở bất cứ đâu, dù trong cảnh ngục tù khốn khó.Nhưng đọc bài thơ ,ta cũng nếm được một nỗi niềm trong Bác.Phải chăng Bác yêu thiên nhiên cũng là đang hi vọng cho một tương lai cách mạng thành công ?