Đêm 29 Tết, tôi cùng mẹ và chị gái thức canh nồi bánh chưng. Khuya lắm rồi. Mọi vật đều chìm vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng nồi bánh chưng sôi đều. Củi gốc xoan, gốc ổi cháy đượm, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ nhỏ lép bép. Tôi ngồi tựa vào vai mẹ, nhìn bếp lửa đỏ hồng, thả hồn theo những tàn lửa bay chấp chới như những đốm sao lung linh.
Bỗng một vầng sáng hiện ra làm tôi loá mắt. Tôi định thần nhìn kĩ thì hoá ra là một ngôi nhà, một ngôi nhà được trang hoàng với những cành đào, cành quất trong dịp Tết đến xuân về. Kì lạ thay đó lại là ngôi nhà xinh xắn nằm ngay cạnh một luỹ tre xanh mát mà tôi đã từng ở với bà nội mình. Bóng dáng bà lão quét cống sao mà quen thuộc, gần gũi với tôi đến vậy ! Bà ! Bà ơi ! Vừa nhìn thấy bà, một tiếng gọi nào đó từ trái tim tôi cất lên như nâng bước chân tôi nhanh hơn. Rồi tôi chạy ùa vào ôm chầm lấy bà rối rít : “Bà ! Bà ! Cháu nhớ bà quá ! Bà khoẻ không bà ? Bà có nhớ cháu không ?”.
– Cháu bà lớn nhanh quá, càng lớn càng dễ thương.
Vừa nói nước mắt bà vừa chảy ra, tôi vội lấy khăn thấm cho bà rồi chúi đầu vào lòng bà, đôi mắt cũng cay xè : “Tết đến rồi, bà về thăm cháu đấy à ?”. Bà gật đầu. Đã ba năm rồi từ khi bà ra đi, ra đi mãi mãi…
Bà vẫn như thế, không có gì thay đổi. Mái tóc bạc trắng như cước được búi gọn ra sau gáy như một đoá sen trắng. Trên khuôn mặt phúc hậu đã lấm tấm đồi mồi những nếp nhăn như những rẻ quạt chạy dài từ phía trước ra sau tạo nên những lớp sóng trên gương mặt bà. Tuy vậy, ánh mắt của bà vẫn sáng, vẫn trong và hiền hậu.
Bất chợt, biết bao kỉ niệm những ngày tôi sống cùng bà tràn về. Tôi còn nhớ có lần bố mẹ đi công tác hết, chị tôi thì bận ôn thi đại học nên cũng chẳng mấy khi có ở nhà, chỉ còn tôi và bà quấn quýt bén nhau. Hôm đó, trên đường đi học về, tôi bỗng cảm thấy nửa hàm răng dưới đau buốt. Đầu nhức ong ong. Nuốt nước bọt lại thấy bỏng rát. Về đến nhà, quăng cái cặp sách vào ngăn bàn, tôi leo lên giường, trùm chăn, không ngăn được tiếng rên cứ bật ra và những giọt nước mắt ứa dài trên má.
Thấy vậy, bà vội chạy đến bên giường, lật chăn. Thấy tôi nằm cuộn tròn, nước mắt giàn giụa, tay ôm má, bà dịu dàng : “Trời, cháu bà ốm đây mà. Khổ thân cháu tôi. Nào ! Ngồi dậy để bà xem thế nào ?”. Vừa nói bà vừa nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi, tay kia vòng qua lưng đỡ lấy tôi dậy, bế vào lòng. Cái đau trong răng, trong họng tôi dịu hẳn. Tôi nép vào ngực bà thút thít : “Bà ơi ! Cháu đau cả hàm răng dưới, đau cổ họng lắm. Cháu thấy khó chịu, chẳng muốn ăn gì cả bà ạ !”. Bà khéo léo bảo tôi há miệng để bà xem răng, xem họng. Tuy không phải là bác sĩ nhưng bà đã có nhiều kinh nghiệm. Hồi nhỏ, bố tôi cũng hay đau răng, đau họng lắm. Chăm chú xem xét một lúc bà bảo : “Không sao. Quả thật cái răng, cái họng của cháu có hơi mất trật tự một chút. Sáng mai bà sẽ đưa cháu đến bệnh viện khám xem sao !”.
Cả đêm ấy, tôi đau, rên, mất ngủ. Bà nấu cháo gạo nếp sánh, thơm phưng phức, pha sữa dỗ tôi cố ăn cho chóng khoẻ. Chốc chốc, bà lại dấp khăn mặt ướt đắp lên cái trán dô, nóng hôi hổi của tôi cho hạ bớt nhiệt độ. Nhìn bà vất vả, tất bật, đi đi lại lại, miệng tôi đắng ngắt nhưng vẫn cố nuốt vài miếng cho bà vui lòng. Suốt đêm bà thức trắng để trông tôi.
Sáng hôm sau, bà đưa tôi lên viện. Ở phòng bệnh, tôi được biết mình bị hai bệnh tấn công một lúc : viêm chân răng hàm dưới và viêm a-mi-đan. Bác sĩ chỉ định nhổ răng và một tuần sau sẽ cắt a-mi-đan. Tôi sợ tái mặt. Bà thoáng đăm chiêu nhưng rồi lại tươi cười dỗ dành, an ủi : “Thôi vậy, bà cháu ta đành phải tạm trú trong viện này dăm bữa để giải quyết hai tên giặc hỗn láo dám làm phiền cháu gái bà.”
Hai lần nhổ răng và cắt a-mi-đan là hai lần khổ sở, vật vã nhất đối với tôi. Lúc nhổ răng và cắt a-mi-đan tôi chỉ thấy tê tê, sột sột vì được tiêm thuốc tê nhưng khi thuốc hết tác dụng thì tôi thấy đau ơi là đau, đau tái cả người. Mỗi lần mở mắt thức dậy, tôi đã thấy bà nằm bên, nắm tay tôi. Đêm đêm bà nằm sát vào tôi rồi ôm tôi vào lòng, ru tôi ngủ. Tôi vẫn rất đau và khó chịu nhung vì thương bà tôi cố chịu đau khi tiêm, cố uống thuốc, uống sữa, húp cháo cho bà yên tâm.
Đúng một tuần nằm viện, bà đón tôi trở về nhà. Đôi mắt bà hấp háy niềm vui, dịu dàng, chan chứa tình thương. Một tuần đi qua, tôi thấy chiếc áo bà mặc rộng ra, đôi tay gầy gầy, xương xương hơn, nếp nhăn cũng nhiều hơn, da bà nhăn nheo, xanh xao hơn. Bất giác tôi thấy sống mũi cay cay, mắt nhoè đi.
Cứ được ôm bà, gần gũi với bà như vậy thật hạnh phúc biết bao. Bóng hình bà biến thành rất nhiều con đom đóm chập chờn như những đốm lửa. Đèn trời không biết từ đâu xuấn hiện rất nhiều chiếu sáng khắp nơi. Bà ơi !… Bà đừng đi !…
Bỗng có ai đó lay tôi dậy rồi tiếng mẹ tôi gọi :
– Dậy đi con ! Gần sáng rồi, vào nhà ngủ kẻo lạnh, sương xuống nhiều quá ướt hết tóc con gái tôi rồi !
Tôi mở choàng mắt, bừng tỉnh. Thì ra là một giấc mơ, một giấc mơ dài và đẹp quá ! Giấc mơ đã đưa tôi đến với bà, nói chuyện, tâm tình cùng bà. Bên cạnh nồi bánh chưng vẫn đang sôi sùng sục. Trong gió bấc đã thoảng thấy hơi thở của mùa xuân đang về. Bà ơi, cháu ước gì thời gian có thể quay trở lại để cháu được sống cùng bà, được đón Tết với bà. Bà hãy sống thật hạnh phúc ở thế giới huyền bí đó nhé ! Bà sẽ mãi ở trong tâm trí cháu. Bà ơi ! Tết đến rồi !