Ông nội em vẫn bảo xung quanh chúng ta có rất nhiều người tốt. Họ vẫn luôn lặng lẽ giúp đỡ những người bên cạnh khi cần thiết. Cạnh nhà ông nội em cũng có một người mà em rất yêu mến. Đó là ông Hải, ông sống một mình, vì vợ ông đã mất cách đây hai năm.
Ông Hải năm nay đã bước sang tuổi 70, tóc ông đã bạc hết, không còn sợi tóc đen nào. Nhìn ông rất giống ông tiên, bởi có chòm râu dài, thi thoảng ông lại vuốt vuốt y hệt như mấy ông tiên ở trong phim. Ông hải là hàng xóm thân thiết với ông nội em nên ông cũng xem em như cháu. Có gì ông cũng để phần cho em, vì cháu ông đều ở xa. Ông Hải có 3 người con trai nhưng ai cũng có gia đình và lập nghiệp nơi xa, thi thoảng mới có thể về thăm ông được. Ông sống một mình nên buồn lắm, bởi vậy chỉ có buổi tối ông mới về nhà ngủ, còn lại ông sẽ đi sang chơi nhà hàng xóm, đánh cờ tướng với ông em nữa.
Ông Hải mặc dù đã rụng hết răng nhưng nụ cười rất ấm áp, hiền lành. Mỗi lần ông cười, em thấy được sự thanh thản và nhẹ nhàng. Bàn tay của ông cũng to như tay ông nội, và còn rất ấm áp nữa.
Mặc dù ông đã lớn tuổi nhưng bước đi vẫn thoăn thoắt và dứt khoát, Có lẽ bởi sáng nào ông cũng dậy thật sớm đi tập thể dục ở sân kho xóm nên mới khỏe như vậy.
Em nhớ có lần ông đi thăm cháu ở Huế về, ông mang rất nhiều bánh kẹo và hoa quả về. Ông mang sang biếu ông nội rất nhiều. Ông còn mua cho em một con búp bê màu đỏ có phát ra nhạc rất đẹp. Em thích thú và ôm lấy ông cảm ơn rối rít.
Mỗi lần đi học về qua nhà ông, em thường chào ông thật to. Ông đã cao tuổi nhưng hay giúp đỡ những người xung quanh. Vì ông là cán bộ nghỉ hưu nên có tiền lương, hàng tháng ông vẫn tích cóp chút tiền nhỏ đó để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn trong xóm. Hành động tốt đó của ông đã khiến cho nhiều người ngưỡng mộ và yêu mến ông hơn.
Năm ngoái ông ốm, ai cũng lo lắng và đến chăm sóc ông thường xuyên. Em thương ông lắm. May sao anh nhanh khỏe lại.
Ông Hải là một người tốt mà em rất yêu quý