Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Tôi là đứa hơi nhút nhát, tôi không gần gũi với các thầy cô giáo nên những kỉ niệm về thầy cô cũng không đọng lại nhiều trong tôi. Đến năm lớp 6, lớp tôi nhận một giáo viên chủ nhiệm mới, với sự quan tâm nhiệt tình của cô, tôi không còn nhút nhát nữa, tình cảm thầy trò chúng tôi trở nên gắn bó hơn.
Cô giáo viên chủ nhiệm hồi lớp 6 của tôi dạy Tiếng Anh của lớp. Cô có dáng người cao và gầy. Đôi mắt cô rất sáng và đẹp. Dáng cô đi lúc nào cũng nhanh nhẹn và có phần vội vã. Cũng đúng thôi vì cô là một giáo viên dạy giỏi của trường nên cô thường xuyên bận rộn với rất nhiều việc.
Hồi đó tôi nhút nhát và nắm bắt bài chậm lắm, môn Tiếng Anh thì tôi càng chậm hiểu hơn nữa. Tôi cũng chẳng dám hỏi ai bao giờ. Ai mà thèm quan tâm đến một đứa học dốt như tôi chứ! Cô Minh cũng vậy thôi. Cô cũng sẽ chỉ thích những bạn học giỏi, thông minh. Khi không hiểu bài tôi không giám nhận mình là chưa hiểu, nhiều điều chưa biết tôi cũng chẳng giám hỏi ai. Ngày này qua ngày khác, tôi tự cô lập mình trong cái thế giới vỏ ốc của mình. Điểm kiểm tra thấp dần, đến nửa đầu học kì một thì tôi là một trong những học sinh yếu nhất lớp. Tôi chán nản vô cùng và trở nên ít nói, ít chơi vợi bạn bè cùng lớp.
Một hôm, khi tôi đang gật gù buồn ngủ thì có tiếng hỏi:
- Lát vào lớp sẽ có một tiết kiểm tra tiếng Anh đấy, bạn muốn ôn bài cùng mình không?
Tôi ngao ngán ngẩng lên thì thấy Bình - cậu lớp trưởng học giỏi nhất lớp đang chờ mình trả lời. Phần vì nể, phần vì lo kiểm tra thật tôi đành gật đầu. Bình giảng cho tôi rất say xưa, mọi lời bạn ấy nói tôi đều hiểu. Sau hôm đó tôi thấy mình tự tin lên nhiều, có điều gì không hiểu tôi lại hỏi bạn và bạn lại nhiệt tình giảng cho tôi nghe.Không chỉ có môn tiếng Anh mà các môn học khác Bình cũng rất nhiệt tình. Tôi học khá dần lên, các điểm 7,8 thậm chí cả 9,10 xuất hiện ngày càng nhiều trong bài kiểm tra của tôi. Tôi thấy việc học không còn khó khăn nữa, tôi thấy mình trỏ thành người ham học từ lúc nào không hay.
Hôm ấy, khi tôi đang sung sướng cầm bài kiểm tra Tiếng Anh được điểm 8 thì có tiếng gọi lên phòng giáo viên gặp cô chủ nhiệm. Tôi lo lắng không biết có chuyện gì. Tôi đâu có mắc lỗi gì mà cô cần gặp tôi? Nhưng thật lạ là nhìn thấy tôi cô lại tươi cười. Bảo tôi ngồi xuống bên cạnh, cô nhìn tôi với ánh mắt đùa vui:
- Bình và em có hay học cùng nhau không, bạn Bình giảng bài em có hiểu không?
Thấy tôi vẫn ngơ ngác. Cô lại hỏi:
- Em và Bình cùng học với nhau vậy có gì không muốn hỏi các thầy cô em cứ hỏi bạn ấy nhé!
Rồi giọng cô trầm xuống:
- Cô rất tiếc là không có nhiều thời gian để theo sát và giúp đỡ các em. Cô chỉ nắm được tình hình lớp qua các bạn cán bộ lớp. Bình đã hứa là sẽ giúp đỡ em, vì thế có gì không hiểu em cứ mạnh dạn trao đổi với Bình, em yên tâm và cố gắng học tập nhé!
Bây giờ thì tôi đã hiểu ra tất cả! Thì ra, cô đã họp cán bộ lớp, hỏi han về tình hình học tập của từng người rồi phân công học sinh giúp đỡ lẫn nhau. Tôi đã từng nghĩ cô là người lạnh lùng, chỉ thích những học sinh giỏi và ghét bỏ những đứa học sinh kém như tôi. Thật không ngờ...! Trở về lớp học, tôi thấy xúc động quá! Vậy là chưa bao giờ tôi lại đơn độc, còn có biết bao nhiêu chăm lo, giúp đỡ tôi học hành. Và tôi thầm biết hơn tất cả những điều tốt đẹp cô giáo chủ nhiệm đã mang đến cho tôi.
Sau lần đó tôi mạnh dạn hơn nhiều, tôi thường xuyên giơ tay phát biểu ý kiến trước lớp, tôi mạnh dạn trao đổi bài với các bạn và các thầy cô. Giờ đây tôi đã trở thành cô học trò năng động, học giỏi của lớp. Tất cả điều này là nhờ sự quan tâm nhiệt tình của thầy cô và bè bạn, đặc biệt là cô Minh.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |