LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Nêu cảm nghĩ của em về thầy cô, bạn bè và những kỉ niệm mà em nhớ dưới mái trường thân yêu của mình

6 trả lời
Hỏi chi tiết
4.862
1
4
Cao Dũng
15/05/2018 22:24:25
Trong cuộc đời của mỗi người, chắc ai cũng từng đến trường để tiếp thu những kiến thức, những điều mới mẻ mà thầy cô và bạn bè mang lại. Ngôi trường, nơi ươm những ước mơ, nơi để lại biết bao nhiêu là kỷ niệm vui lẫn kỷ niệm buồn của thời áo trắng - một thời để nhớ một thời để thương.
Ở một vùng đất xa xôi của tỉnh Gia Lai đến Huế để học tập, em đã được gia đình và thầy cô tạo điều kiện để vào học ở ngôi trường Trung Học Phổ Thông - Ngôi trường mang tên người chiến sĩ cách mạng lão thành Phan Đăng Lưu mà các thế hệ anh chị đã đi qua.
Bước vào lớp học mới, bạn bè, thầy cô, chuyện gì cũng mới, đã làm cho bản thân mình cảm thấy lúng túng, rụt rè bối rối... Trong đầu suy nghĩ, bạn bè ở đây sẽ nhìn mình với một ánh mắt khác lạ, không thiện cảm. Nhưng ngược lại các bạn ở đây rất hồn nhiên, giúp đỡ tôi vào lúc khó khăn nhất, các bạn đã đến hỏi thăm, tâm sự, sẻ chia những chuyện trong lớp, tuyệt vời vô cùng tập thể lớp thân thương 12A12, những kỷ niệm còn mãi trong lòng tôi.
Ngồi trong lớp, những giờ ra chơi nhìn sân trường thấy các bạn đùa vui rất đỗi hồn nhiên và sáng trong như màu áo trắng, các bạn nam thì đá cầu, đuổi bắt; đó đây những tà áo dài bay bay trong gió; và dưới những gốc phượng già nhóm nữ sinh nào đang tụm năm tụm bảy bàn tán chuyện của ngày qua, ngày mai... và chính ở ngôi trường này người thầy đã để lại cho tôi ấn tượng nhiều nhất chính là thầy Phó Hiệu trưởng, thầy chăm lo cho học sinh hết mực, thầy đã không phân biệt giữa học sinh giỏi và học sinh yếu, thầy đã giúp đỡ rất nhiều về mặt vật chất lẫn tinh thần của những bạn học sinh nghèo hiếu học... thầy luôn làm những việc mà khả năng thầy có. Đó cũng chính là trách nhiệm mà người thầy đem đến cho mỗi học sinh thân yêu của mình, yêu biết mấy những tấm lòng nhân hậu cùng trách nhiệm mà thầy trao cho.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
6
2
Nguyễn Tấn Hiếu
16/05/2018 07:50:17
Thầy cô, mái trường, bạn bè và nhưũng kỉ niệm trong 2 năm qua, nó tồn tại và được cất giữ trong tim, nhẹ nhàng và đem nó ra ngồi nhìn lại, thực sự là những điều đẹp đẽ.
Một thời em nhớ về thầy cô, một thời em nhớ về mái trường và nơi ấy, em biết rằng cũng có những người bạn mà em yêu quý nhất.
Mọi kỉ niệm đều là dĩ vãng, nhưng dĩ vãng đó sẽ luôn đọng lại trong lòng em như chính ngày hôm qua em đã làm được 1 điều gì đó cho cuộc sống này.
Mái trường nơi đó, ngày đầu tiên em bước chân vào, đứng trước cánh cổng xanh một màu xanh mát mẻ, ươm một màu nắng nhẹ của buổi sớm mai em đến. Cái cảm giác bỡ ngỡ, em cứ tưởng mình sẽ ko có, bởi nó đã đến khi em bước chân vào lớp 1, còn bây giờ là lớp 6, đã 5 năm rồi, nghĩ rằng nó sẽ chẳng đến nữa đâu, nhưng vẫn là cảm giác ấy, sự bỡ ngỡ như những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, cũng bửoi cái mới, cái lạ. Rồi khi đã quen dần, bước vào cánh cổng ấy, sự bữo ngỡ ngày nào đó mãi là kỉ niệm đẹp. Rồi lớp 7, nhìn trường bằng ánh mắt thân thương quen thuộc, 2 năm nó ko phải là thời gian dài gắn bó, 2 năm ko phải là quá dài nếu như đem so sánh với những anh chị lớp 8, lớp 9, nhưng nó đủ để em cảm nhận được sự thân thương từ ngôi trường này đây, cảm nhận được sự yêu mếm của thầy cô, bạn bè, và cũng đủ để tìm kiếm được mọi ngóc ngách trong trường 1 cách dễ dàng.
Khi đi xa ta nhớ, khi ở gần ta thương, những con người ngày đêm tận tụy, em quên sao được nụ cừoi của cô khi đứng trên bục giảng, em quên sao được ánh mắt của thầy khi chỉ dạy từng đứa cách làm bài. Cái lớp 7, nó chưa đủ để biến yêu thương thành hành động, nhưng đó là thời gian yêu thương được cất giấu và nung nấu.
Rồi ve gọi hè, rồi phượng nở, rồi mùa chia tay,... nó đến khẽ khàng, nhẹ nhàng như tuổi già đến với con người. Đem đến bao nhiêu kỉ niệm và cũng đem đến bao sự nuối tiếc về những ngày cùng tung tăng với bạn đến trường, những giờ cùng bạn ôn bài, những giờ chơi vui vẻ huyên náo, những lầm em và bạn giận nhau,.... Hai năm, cũng đã đủ để viết nó vào trang kỉ niệm.
Kỉ niệm đẹp - thầy cô, bạn bè, mái trường - nơi em đuợc sinh ra lần thứ hai.
vô trang mình 5 sao nha
3
2
Man Nam Gia
16/05/2018 08:08:26
Kỷ niệm tựa như 1 cơn mùa hạ, tự dưng ào đến vào những lúc ta không ngờ nhất và làm ta ướt đẫm bằng những hoài niệm….
Sáng nay, đạp xe trên đường Lò Đúc chợt nghe tiếng trống trường, bánh xe tự dưng chậm lại…tiếng hát quốc ca nghe sao quen mà…lạ thế? Thu đã sang, tháng 9 đã chung chiêng nghiêng nắng khắp đất trời tự lúc nào mà ta ko hay. Chiếc lá vàng chênh chao…hồn ta như đang trôi về mùa thu của năm nào. Cả trường rợp cờ hoa, từng chùm bóng bay cứ hớn hở chỉ chực bay lên cùng gió, có cô bé áo trắng tinh khôi đang nín thở lắng nghe từng hồi trống chậm…vang…của thầy hiệu trưởng để rồi sau đó òa ra trong niềm hân hoan: 1 năm học mới đã bắt đầu rồi, ta sẽ lại học văn, ta sẽ lại cùng bạn giải toán…bao nhiêu hân hoan chờ đón ta phía trước…Tiếng còi xe vang lên inh ỏi, giật mình, ra chỉ là hoài niệm, phải rồi, ta không còn là cô học trò của mùa thu ấy nữa. Mùa tựu trường đến, nhưng ta chỉ là người khách qua đường với nỗi nhớ nghẹn lòng…mà thôi…
Người ta vẫn nói thu Hà Nội đẹp lắm, không cần ai ngợi khen tự nó đã là thơ, hôm nay ta đã được sống trong không gian ấy, không gian mà một thưở đọc thơ Nguyễn Đình Thi ta mơ mãi, nhưng thật lạ là giờ đây ta lại thấy sắc nấng hanh vàng trên tán xà cừ, cái tĩnh lặng trong veo của sân trường buổi sang sớm- mùa thu của tuổi học trò mới là điều ngọt ngào, khó quên nhất. Cuối tuần, tôi về thăm lại trường, một thói quen mỗi dịp về quê. Mặc lại chiếc áo đồng phục để thấy mình như bé lại. Bước đi trong sân trường, mọi thứ không đổi thay nhiều. Văn phòng giám hiệu vẫn đứng đó, uy nghi. Vẫn dãy nhà 2 tầng, nghe đâu đây tiếng cười trong trẻo, rộn ràng của bè bạn. Tôi đi dọc hành lang, nghe tiếng bước chân hối hả những ngày cặm cụi lấy sổ đầu bài mỗi sáng sớm. Theo thói quen, vừa đi tôi vừa thả hồn mình vào khoảng sân rợp bóng, trời thu, hình như sương giăng giăng, mọi thứ huyền ảo quả, hay ta đang mơ….? Phải rồi, một giấc mơ trở thành sinh viên mà thôi chứ thực ra ta vẫn là cô học trò lớp 12 đang vô tư với những tháng ngày nô đùa cùng bạn bè, say lòng cùng những bài giảng văn của cô, trăn trở suy tư trước bài toán của thầy…và cả những chông chênh, e ấp tuổi mười tám với “…bài thơ còn hoài trong vở/ giờ ra chơi mang đến lại mang về..”
Bước ra hành lang vắng vẻ, buột miệng gọi tên một người, không có ai đáp lại, chỉ có tiếng gió lao xao. Có ai đó đã nói tuổi học trò chình là gió, người ta không thể giữ mãi được gió..Biết là thế nhưng không hiểu sao lòng ta vẫn quặn đau: giá được học lại lần nữa tiết học cuối cùng, giá ta đừng buông tay bạn nhanh thế trong ngày chia tay, giá ta được rụt rè cất 3 tiếng “em thưa cô…” lần nữa, giá mà….Đã ba mùa phượng nở trôi qua kể từ ngày tôi rời xa mái trường THPT Nguyễn Huệ, nhưng ăn năn và hối hận là thứ không dễ quên đi. Những ngày tháng tập trung đội tuyển, học hành không chuyên tâm..ra trường, tôi mới thật sự thấm thía những tổn thương mình để lại trong cô, cô chủ nhiêm của tôi. Nỗi buồn trong đáy mắt cô ngày ấy sao ta chẳng nhận ra? Sao chỉ nhận ra khi màu phượng đỏ đã bàng bạc sắc của kỷ niệm xa xôi? Vậy mới biết trong các nghề có lẽ nghề giáo là nghề dễ bị đau nhất. Người chấp nhận làm nghề giáo không chỉ trao trọn kiến thức của mình cho học trò mà nhiều lúc còn phải chấp nhận sự phũ phàng và lãng quên nghiệt ngã, người bị vết thương ấy lại không thể trách ai, có chăng là tự trở về với giọt nước mắt của mình mà thôi…
Khi tôi viết những dòng này chỉ còn ít ngày nữa trường THPT Nguyễn Huệ sẽ kỷ niệm 30 năm thành lập, 30 năm với bao thăng trầm, với bao lứa học trò đến rồi đi. Ngày 13/11 tới sẽ là tết đoàn viên cho những đứa con xa quê về với gia đình mến thương của mình. Hồi hộp, bâng khuâng như cảm giác bút vở xênh xang, thơm mùi mực mới ngày khai giảng thủa nào. Lòng tự nhủ thầm: Ta sẽ về, về để gặp lại thầy cô, bạn bè, về để được chạm tay vào ký ức…lần nữa….
vô trang mình 5 sao nha
5
2
1
4
Quỳnh Anh Đỗ
16/05/2018 16:42:29
Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người, quãng đời học sinh là quảng thời gian đẹp nhất, quý báu nhất, trong sáng nhất. Quãng thời gian ấy thật đẹp biết bao, chúng ta được sống trong một ngôi nhà rộng lớn, ngồi nhà thứ hai ấy không chỉ chứa thầy cô bạn bè, kiến thức, mà còn là nơi xây nên biết bao kỉ niệm, tình cảm. Và đối với tôi ngôi trường tiểu học chính là ngôi nhà mà tôi nhớ nhất, bởi chính nơi đây đã lưu giữ trong tôi biết bao cảm xúc, biết bao kỉ niệm đáng nhớ.
Ngôi trường tiểu học sẽ không khó để phát hiện khi nó được nằm ở một khu đất cách khu dân cư không xa, một nơi yên tĩnh và thanh bình.
Ngôi trường được bao quanh bởi những hàng cây xanh xum xuê lá, nhìn từ xa ngôi trường như một cây nấm màu xanh khổng lồ mọc lên sừng sững giữa một vùng trời quang. Đi từ xa đến gần điểm đầu tiên đập vào mắt chính là biển tên trường được sơn bằng một màu đỏ chót để phân biệt với những ngôi trường khác. Cổng trường được làm bằng sắt sơn màu xanh và luôn dang rộng đôi tay để đón học sinh đến trường. Vào bên trong trường ấn tượng đầu tiên chính là hai hàng cây xanh đứng thẳng tắp, hai bên là hai dãy nhà học của học sinh được sơn một màu vàng tươi mới. Bên cạnh dãy nhà dành cho học sinh lớp 4 lớp 5 là khu sinh hoạt chung, đó là nơi chúng tôi thường tụ tập lại để ăn uống và nghỉ ngơi sau mỗi giờ học bài căng thẳng.
Tôi học ở tầng trên cùng, từ trên tầng nhìn xuống ngôi trường mới khang trang và đẹp đẽ làm sao, ngôi trường dường như cũng biết thay đổi theo các mùa trong năm. Vào mùa xuân ngôi trường khoác lên mình một màu xanh tươi trẻ , mơn mởn tràn ngập sức sống, mùa thu mùa lá rụng ngôi trường lai trở lên lung linh man mác bởi những tầng lá vàng , trở lên đẹp bởi những trò chơi tung lá của những cô cậu học trò nghịch ngợm , mùa đông tuy lạnh nhưng ngôi trường ấy không lạnh chút nào bởi nó được sưởi ấm từ sức ấm của, từ sự ngây thơ hồn nhiên của những cô cậu học trò đến tình người, sự ấm áp của thầy cô, sang mùa hè ngôi trường không nóng khi được tưới mát từ những hàng cây xanh um tùm. Mỗi ngày hè nóng lực lũ bạn chúng tôi thường tập trung quanh gốc cây bàng rồi cùng chơi cùng hát thật là vui.
Ngôi trường ấy đã đọng lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm làm sao có thể quên, từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần, rồi tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh.
Tôi yêu lắm nơi này, làm sao có thể quên từng hàng cây ghế đá từng khoảng sân trường mà ngày ngày chúng tôi vẫn cắp sách tới trường vẫn đùa vui, làm sao có thể quên từng cái cây mà chúng tôi thường chơi trò chốn tìm rồi thi nhau khắc tên lên nó. Rồi còn lớp học nơi chúng tôi có những tiết học sôi nổi, những giờ học bổ ích, những trò đùa nhau của lũ học sinh nghịch ngợm phá phách … tất cả làm sao có thể quên. Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý.
Những người thầy, người cô, những con người tận tâm với nghề đang ngày ngày thực hiện công việc trồng người, đang miệt mài với công việc để đưa thế hệ trẻ những con chim còn non nớt như chúng tôi cập bến an toàn. Với tôi thầy cô như những người cha, người mẹ hiền luôn dịu dàng mà nghiêm khắc dạy dỗ chúng tôi thành người. Còn những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh luôn chia sẻ, đồng hành cùng tôi trên con đường học tập và vui chơi. Để rồi tất cả như những người anh, người chị, những người thân thiết đồng hành cùng tôi, tồn tại trong một phần cuộc sống của tôi và cùng sống trong một đại gia đình lớn. Mỗi khi buồn chỉ cần có bạn bè ở bên chỉ cần nghe những lời nói quan tâm hỏi han ân cần cảu thầy cô tôi lại thấy lòng ấm hơn và mình thật may mắn khi được học tập tại đây.
Ngôi trường thân yêu còn ghi dấu biết bao kỉ niệm vui bởi những ngày rộn rã đòn chào một năm học mới, những cuộc thi thể thao do nhà trường tổ chức, rồi những buổi liên hoan, những ngày của đất nước của thầy cô. Nơi đây không chỉ lưu giữ những kỉ niệm đẹp mà còn cả những tháng ngày căng thẳng ôn thi, những giây phút nghẹn ngào của những bạn học sinh sắp xa trường, những lời nói bịn rịn dặn dò nhau rồi những tấm ảnh kỉ niêm… ôi nhứng thứ đó làm sao có thể quên.
Thời gian cũng đã thấm thoát thoi dưa tôi cũng đã dần phải xa trường, những ngày tháng với đầy ắp những kỉ niệm đang dần trôi đi để lại cho tôi thật nhiều tiếc nuối và kì vọng về những tháng ngày sắp tới. Có những lúc nhớ lại những kỉ niệm tôi lại thấy lòng man mác, những kỉ niệm dâng lên làm lòng tôi xao xuyến đến khó tả, rồi đây tôi sẽ học ở một ngôi trường mới quen thêm được nhiều bạn mới nhưng làm sao tôi có thể quên được những tháng ngày nơi đây, những năm tháng đầy ắp tiếng cười, đầy ắp những kỉ niệm , nhưng ai rồi cũng phải lớn cũng phải rời xa cái hiện tại để đến với những cái mới nhưng chắc chắn một điều rằng ngôi trường này sẽ mãi là ngôi nhà thứ hai của tôi.
Tuổi thơ trôi đi, bánh xe thời gian không chờ đợi một ai nhưng dù có thế tôi vẫn ước thời gian có thể ngừng quay để tôi đây lâu thêm một chút, nhớ thêm một chút. Nhưng dù có như thế nào đi nữa thì ngôi trường tiểu học thân yêu ấy sẽ luôn sống mãi trong tôi, sống mãi trong kí ức và trong tim tôi để mỗi lần nhớ đến tôi lại cảm thấy thật đẹp và bình yên.
1
0
em cam thấy thầy cô,bạn bè những người đáng nhớ nhất và có nhiều kỉ niệm nhất

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư