Giá trị nhân đạo của "Chiếc lá cuối cùng" (O' Henri) chính là :
* Vẻ đẹp tâm hồn của những nghệ sĩ nghèo : Xiu, và cụ Bơ-men.
- Xiu : cô họa sĩ nghèo chung phòng với Giôn-xi - cũng là một họa sĩ trẻ, nghèo đang bệnh viêm phổi - đã cố gắng chăm sóc, an ủi và động viên bạn mình vượt qua cơn bạo bệnh.Đó là vẻ đẹp của sự quan tâm, tận tình, chia sẻ và yêu thương bảo bọc .
- Cụ Bơ-men: trong đêm mưa gió phũ phàng đã cố thức để vẽ lên tường kiệt tác "chiếc lá cuối cùng" - chiếc lá thường xuân duy nhất còn lại mà Giôn-xi tin rằng khi nó rụng thì cô sẽ chết ! Chiếc lá vẽ trên tường ấy đã giúp cho Giôn-xi vượt qua được cơn bạo bệnh ; còn cụ Bơ-men - người hoạ sĩ nghèo luôn ấp ủ ước mơ vẽ một kiệt tác nhưng chưa bao giờ thực hiện được, sau khi nghe Xiu bộc lộ nỗi niềm về cô bạn Giôn-xi với ý nghĩ kì lạ kia, thì lại ra đi... Ở cụ, toát lên vẻ đẹp của tài năng (dù muộn màng), của tâm huyết và cả sự hy sinh
Ở hai nhân vật một già một trẻ này đều tỏa sáng lên vẻ đẹp của TÌNH NGƯỜI - thứ tài sản mà trong xã hội Tư bản không dễ gì tìm thấy được!
* Vẻ đẹp của ước mơ chân chính, của lòng nhân ái, nhân văn :
Tuy khác nhau về tuổi tác, nhưng những họa sĩ nghèo này lại gặp nhau ở ước mơ nghề nghiệp - một ước mơ chính đáng và đáng trân trọng, nhưng giữa cuộc đời thường, cuộc sống "cơm, áo, gạo, tiền" đã không cho họ được toại nguyện:
- Cụ Bơ-men : thì luôn ấp ủ ước mơ vẽ một kiệt tác, thực tế thì phải sống qua ngày bằng tiền vẽ tranh quảng cáo và ngồi làm mẫu cho các hoạ sĩ trẻ cùng xóm
- Giôn-xi : hi vọng một ngày nào đó sẽ được vẽ vịnh Na-plơ nhưng phải vất và, nghèo khổ cùng cô bạn Xiu trong một căn hộ thuê rẻ tiền ở khu quảng trường Griniz gần công viên Oa-sinh-tơn, lại rơi vào căn bệnh hiểm nghèo : viêm phổi!
Tình huống truyện rất đời thường nhưng lại lấp lánh vẻ đẹp nhân văn - nhân đạo : Tác giả đã cuối xuống để hiểu, cảm thông và nói lên được ước mơ của những người nghèo một cách đầy cảm động !
* Câu chuyện còn là bức thông điệp cho tất cả mọi người hiểu và nhận ra rằng : "SỐNG TRONG ĐỜI SỐNG CẦN CÓ MỘT TẤM LÒNG ..." - nói như lời ca từ của cố nhạc sĩ Trinh Công Sơn !