Tôi ơi, tôi từ đâu về đấy ?
Vâng, tôi vừa chạy mê bên những cánh đồng làng
Cùng chú chó con đuôi xòe bím tóc
Tôi tìm tuổi thơ tôi, đôi bàn chân xơ tướp
Chỉ gặp đồi hoang và những cánh diều.
Tôi ơi, hình như ai gọi ?
Ồ không, tôi đang hát với bạn bè tôi
Những dế mèn khúc lãng du lá cỏ
Ngày râu tóc lan man rêu thành cổ
Bóng tháp Chàm trầm mặc mấy mùa trăng.
Tôi ơi, có ai vừa qua ?
Gió đấy thôi, mùa thu và tiếng kẹt cửa
Trả tôi về hun hút một triền sông
Tôi trong veo nhìn tôi ám bụi
Tôi bộn bề nhìn tôi rỗng không.
Tôi ơi, về đâu thế ?
Thì tôi về gieo gặt cánh đồng tôi
Nghe tiếng hạt cựa mình trong đất ẩm
Rồi thảng thốt tôi nhìn tôi, lạ lẫm
Rồi trong mơ tôi gặp những mùa vàng.
Kìa tôi ơi, gì lãng đãng như sương ?
Là khói ấy, lá vườn hoang tôi đốt
Gọi chim về, khơi một tiếng chuông ngân
Là tôi ấy, ánh ngày lơ đãng tắt
Chợt ngước nhìn, trước cửa một vầng trăng.
Ngay từ cái đầu đề , người đọc có thể nhận biết bài thơ là những lời nhắn gởi của cái tôi quá khứ đến cái tôi của hiện tại .
Cái tôi hiện tại đang cô đơn , đang cố tìm lại tuổi thơ của mình và bỗng chợt nhận ra đôi bàn chân mình đã xơ mướp , tâm hồn mình đã ám bụi muộn phiền của cuộc đời , bạn bè mình giờ đã xa và điều đáng buồn nhất là giờ mình cũng đã lạ lẫm với chính mình .
Mỗi khổ thơ đều bắt đầu bằng một tiếng gọi vọng về của cái tôi trong quá khứ và sau mỗi tiếng gọi đó là những lời thì thầm gợi nhớ tuổi thơ
Hình ảnh khói vườn hoang , tiếng chuông ngân chính là hình ảnh của buổi xế chiều của một ngày và cũng là của một đời . Vầng trăng trước cửa chính là đối tương mà tác giả muốn gửi gắm tâm sự của mình .